Thuật một cuộc gặp gỡ với các em học sinh nghèo vượt khó học tốt
"Gần đây, công cuộc đổi mới đã ệóp phần nâng cao đời sống vật chất chung của xã hội, song cũng còn nhieu gia đình va trẻ em, nhất là những người có hoàn cảnh đặc biệt như sớm mo côi cha mẹ hoặc cha mẹ bỏ nhau, hoặc bị tàn tật, lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn..." HƯỚNG DẪN VẮN TẮT Đề ...
"Gần đây, công cuộc đổi mới đã ệóp phần nâng cao đời sống vật chất chung của xã hội, song cũng còn nhieu gia đình va trẻ em, nhất là những người có hoàn cảnh đặc biệt như sớm mo côi cha mẹ hoặc cha mẹ bỏ nhau, hoặc bị tàn tật, lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn..."
HƯỚNG DẪN VẮN TẮT
Đề bài nêu rõ hai yêu cầu:
- Kiểu bài: tường thuật.
- Đối tượng tường thuật: cuộc gặp gỡ với học sinh nghèo vượt khó học tốt.
Gần đây, công cuộc đổi mới đã ệóp phần nâng cao đời sống vật chất chung của xã hội, song cũng còn nhieu gia đình va trẻ em, nhất là những người có hoàn cảnh đặc biệt như sớm mo côi cha mẹ hoặc cha mẹ bỏ nhau, hoặc bị tàn tật, lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng điều đáng quy là nhiều bạn đã tìm mọi cách khắc phục khó khăn để học tốt, quyết tầm vươn lên, hy vọng có một vị trí xứng đang trong xã hội và cải thiện cuộc sống cho gia đình. Đó thực sự là những tấm gương tốt đáng được xã hội quan tâm nâng đỡ, khích lệ.
Nhiều nơi đã tổ chức những cuộc gặp ßdvới các em đó, nhằm biểu dương, nêu gương và hỗ trợ về mặt vật chât. Đây cũng là mọt dạng hoạt động từ thiện. Người đứng ra tổ chức các cuộc gập gỡ thường là cơ quañ, đoàn thể, công ti hoặc nhà trường.
Tường thuật cuộc gặp gỡ nàỵ cần làm nổi bật gương mặt các em học sinh khó khăn nhưng học giỏi, can nêu rõ cách khắc phục các khó khăn cụ thể của một số trường hợp tiêu biểu sao cho người đọc thấy nên giúp đỡ các em thêm. Cuối cùng là phát biểu cảm nghĩ về những tâm gương đó.
Thuật lại một bữa cơm thân mật trong gia đình nhân dịp dón người thân đến thăm.
BÀI LÀM
Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.
Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi “dạ” liến và hí hửng đi theo.
Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông; người thế. Trong chợ đủ loại hàng hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh đe ra về. Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm:
- Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôĩ nói: Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành.
Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về.
Tôi và mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đón bà, toi thầm nghĩ.
Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vạy mà hôm nay lại quynh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không. Mẹ thì luôn miệng nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu lắm món ngon đến thế!
Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mân cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà:
- Bà, hoan hô bà đã lên!
Bà ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán:
- Bố cô, sao lớn nhanh thế!
Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi la chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì.
Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm, mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói:
- Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà.
Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: “Mời gì không mời, đi mời cà”. Tôi chống chế: “Tại bà thích cà”. Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói:
- Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cũng phải nếm đấy nhé.
Bà gật đầu:
- Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết!
Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Trong tiếng cười, tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thay ai cũng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười noi:
- Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế?
Bố hỏi bà:
- Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ?
- Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! - Bà nói rồi quay sang ba chúng tôi. Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vồng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy.
Mẹ nhìn chúng tôi vui lắm. Bà và bố mẹ nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi cham chú ngồi nghe, mà cũng chỉ biết nghe thôi chứ chẳng íẽ cắm CÚ1 ăn. Thỉnh thoảng, bà hỏi chúng tôi về chuyện học hành, chuyện trường lớp. Bé Việt bi bô nói bằng cái giọng ngọng nghịu. Cả nhà 0lên. Tôi cảm thay lòng ấm áp lạ kì.
Những bữa cơm như vậy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên. Trong tôi lúc nào cũng ngân lên tiếng cười của bà, bo mẹ và Thúy, Việt, ấm.áp đến lạ kì.