12/02/2018, 16:30

Chiều quê

Tiếng gió vi vu qua hàng cây xà cừ khiến lá cây xào xạc đổ từng hồi, tiếng chuông nhà thờ ngân nga trong một chiều hiu quạnh. Những con đường đầy nắng và gió, mưa bụi và loáng thoáng buồn, CHiều quê tôi êm ả như một làn sóng, cứ ập vào lòng người một nỗi buồn man mác. Gió là khởi nguồn của những ...

Tiếng gió vi vu qua hàng cây xà cừ khiến lá cây xào xạc đổ từng hồi, tiếng chuông nhà thờ ngân nga trong một chiều hiu quạnh. Những con đường đầy nắng và gió, mưa bụi và loáng thoáng buồn, CHiều quê tôi êm ả như một làn sóng, cứ ập vào lòng người một nỗi buồn man mác. Gió là khởi nguồn của những nỗi buồn không tên và mưa là lí do tốt nhất của những kẻ si tình. Những chiều quê cứ thế hút tâm hồn của con người vào một cái lọ và cứ như thế chẳng bao giờ người ta hiểu nổi tại sao cái cảm giác man mác ấy bắt nguồn từ đâu và bao giờ dừng lại?

chieu-quechieu-que

Bây giờ bất cứ ngồi ở đâu làm gì và nghĩ gì trong đầu nhưng tôi luôn có một nỗi ám ảnh về nỗi buồn không tên, tôi không thể ném nó đi mà cũng không thể gói ghém nó lại. Điều tôi có thể làm là cất thật kĩ trong sâu thẳm trái tim tôi, và cho người ta thấy điều tôi sợ nhất với một người tôi hoàn toàn đu mình theo cảm xúc với họ. 

Mái đình làng xơ xác nằm một góc nhỏ linh thiêng và bình yên đến lạ. Mỗi chiều ngồi trên bờ đê nhìn ngắm đàn bò gặm cỏ, đâu đó tiếng sáo diều vút cao thành một âm thanh trong vút và khoan thai. Tôi nặng lòng với mùi cỏ cháy và rơm rạ và càng khắc khoải với tiếng của ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng. ĐÚng, quê tôi chẳng khác gì một chiều quê trong Hai đứa trẻ của Thạch Lam, một chiều êm ả như nhung và chỉ có những thứ giản gị mới khiến ta man mác tới xiêu lòng. 

chieu-que-1chieu-que-1

bây giờ thiếu vắng những cánh đồng dài trải lụa, ít đi tiếng sáo nhưng diều vẫn thế bay vút trong không trung. Diều như mang bao ước mơ kỉ niệm tuổi thơ nói với gió và bay cao mãi cao mãi tới tận tầng không. Cứ mỗi chiều ngồi trước hiên nhà, mùi quê hương cứ theo tôi từng ngày từng giờ. Nhớ dáng mẹ gầy guộc đứng bán mặt cho đất bán lưng cho trời tần tảo mỗi sớm hôm trên đồng ruộng bao la. Tôi nhớ bà tôi mỗi chiều ngôi trước gió chiều khâu áo, nhớ cha tôi khuôn mặt vẫn giữ những nét khắc khổ những vẫn ân cần lo lắng cho con.

, tôi chỉ nhớ gió chiều nhớ một thứ buồn không thể diễn tả bằng lời và nhớ những kỉ niệm khó lòng phai nhạt. Năm tháng cứ thế vội vã quay đi ai hững hờ ai giận hờn rồi cũng bỏ lại về quá khứ. Chỉ còn sống tốt với thực tại, si mê với những điều mình thích và ao ước tất cả chỉ là sống cống hiến và hưởng thụ. 

0