01/03/2018, 17:10

1001 bài thơ tình Sóng, Biển và Bờ, con sóng buồn khao khát, cô đơn

(iini.net) Sau những bài , iini.net mời các bạn cùng đến với những bài thơ tình hay với hình ảnh ẩn dụ con Sóng, Biển & Bờ. Có lúc Sóng dạt dào, có lúc cô đơn buồn bã, khao khát, nhớ nhung,... BÀI THƠ: TÌNH CỦA SÓNG Thơ: Sen Nguyễn Con sóng già đang vươn mình vội vả Cố trườn lên ôm ...

(iini.net) Sau những bài , iini.net mời các bạn cùng đến với những bài thơ tình hay với hình ảnh ẩn dụ con Sóng, Biển & Bờ. Có lúc Sóng dạt dào, có lúc cô đơn buồn bã, khao khát, nhớ nhung,...

Thơ tình Sóng Biển

BÀI THƠ: TÌNH CỦA SÓNG
Thơ: Sen Nguyễn
Con sóng già đang vươn mình vội vả
Cố trườn lên ôm trọn cả bãi bờ
Trong khao khát của tột cùng thương nhớ
Sóng bạc đầu mà cứ ngỡ đương xuân

Tình của sóng là muôn đời bất tận
Ở trong em và mãi vẫn trong anh
Ta gặp nhau khi tuổi chẳng còn xanh
Tình đượm thắm nào mong manh trước gió

Sóng chìm đắm cùng bãi bờ bé nhỏ
Mơn man trào lấp bỏ những muộn phiền
Dù thời gian có chờ đợi triền miên
Thì sóng hỡi hãy nghiêng về bờ bãi

Trời nắng hạ đang khô cằn hoang hoãi
Bãi bờ buồn nằm trang trải nhớ nhung
Đón hoàng hôn rồi đau xót lặng chùng
Mong đợi mãi sóng già cùng trăn trở

Để đêm về đôi ta chung nhịp thở
Cuộn mình trong nỗi nhớ của tình yêu
Dẫu cuối mùa tình đong đầy ngọt dịu
Xoá cằn khô ghép làn điệu vấn vương

Rồi rung lên những nốt nhạc yêu thương
Cùng chìm đắm trong thiên đường hạnh phúc.





BÀI THƠ: TÌNH SÓNG

Thơ: Phú Sĩ
Tình của Biển dạt dào yêu thương lắm
Tận chân trời theo con sóng xa xăm
Sóng vỗ về ru tình biển lặng thầm
Rồi im tiếng dưới trùng dương say đắm…

Ngày biển vội quên nỗi lòng của sóng
Bỏ chân tình chào đón bóng nàng mây
Trải cả lòng ngọt lịm giấc tình say
Yêu tha thiết ngọn gió đùa mây tím …

Sóng sầu bởi mối tình say tắt lịm
Biển biết đâu Sóng đếm những ngày mong
Rồi mây trôi trăng soi lối tỏa hồng
Biển dào dạt khúc rì rào mơ mộng!

Sóng đau đớn bởi Biển tình tuyệt vọng
Bởi Biển xanh chẳng giữ mối duyên nồng
Phải chăng biển chẳng có chữ tình chung
Nên để lại đơn côi lòng sóng vỗ

Rồi một buồi sóng theo thuyền đưa lối
Ru khúc tình đẹp mộng tiễn dòng trôi
Biển xót xa giờ đây đã muộn rồi
Còn chi trách khi xa vời tình sóng …

Thơ tình con Sóng và Biển

BÀI THƠ: GỬI LỜI THEO TIẾNG SÓNG
Thơ: Phú Sĩ
Em sẽ trở về bên biển vắng yêu thương
Nghe gió hát ru dạt dào bờ cát trắng
Còn đó con thuyền nhớ bờ xa tĩnh lặng
Sóng vội đi đâu xa thẳm phía chân trời

Em sẽ trở về ngồi lặng ngắm trùng khơi
Chẳng biết biển kia có ngỏ lời yêu sóng
Chỉ thấy quanh năm tiếng vỗ bờ khát vọng
Sóng vẫn âm thầm đợi mãi với hoài mong

Em sẽ trở về chiều gió lộng chơi vơi
Thương xót dã tràng mãi mê đời xe cát
Chẳng biết biển xanh có nghe lời khao khát
Giúp đời dã tràng vần viên cát đêm sương

Em sẽ trở về tìm lại với quê hương
Dẫu có đau thương vòng tay này vẫn ấm
Biển sẽ cho em tình yêu dường chân thật
Dẫu chốn đời thường được mất vẫn đa mang.


BÀI THƠ: NỖI LÒNG CỦA SÓNG
Thơ: Phú Sĩ
Người có biết nỗi lòng đau con sóng
Cứ vỗ bờ chẳng biết mộng ngày đêm
Cuốn trôi đi những giây phút êm đềm
Rồi khao khát nỗi niềm bao hy vọng

Người có hiểu sóng cũng nhiều mơ mộng
Được lặng thầm ru mãi khúc tình mong
Để ru ai trong những giấc đêm nồng
Vỗ về lại những vết lòng đau nhói

Người đâu biết sóng cũng buồn lắm nỗi
Biển dạt dào đưa tiễn lối thuyền xa
Chỉ còn đây con sóng vỗ thiết tha
Mòn mỏi đợi trắng trời đêm buốt giá

Người chẳng nghĩ cho tấm lòng sóng cả
Rất dịu dàng nhưng đâu phải không đau
Thời gian kia đâu phải cứ chờ nhau
Phút lỡ hẹn … trăm năm sầu héo úa

Người đừng đến cho thắm nồng hương lửa
Rồi vội xa …. Để lại sóng đêm trường
Dẫu biết rằng đời sóng dẫu đau thương
Vẫn chẳng thể xa rời hương tình biển ….





NỖI ĐAU CỦA BIỂN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Biển thét gào đang dội sóng về đâu
Hãy dừng lại cuốn tình sầu theo với
Để mình em ngồi giữa trời mong đợi
Chờ gió qua trao gởi chút nghẹn ngào.

Nhìn giữa dòng nước đảo lộn xôn xao
Cuồn cuộn chảy mãi đào sâu lòng cát
Đời không may thân lạc loài phận bạc
Dang dở tình chẳng khác nước tràn ly.

Trời cuồng phong như nức nỡ điều gì
Hay tiễn biệt người đi không quay lại
Là chiêm bao chớ thở dài khắc khoải
Bởi giật mình không phải nhớ gì đâu.

Biển thét gào như đang thấu nỗi đau
Nước mắt đổ một màu xanh biên biếc
Mình không nhau hãy nói lời chia biệt
Duyên cạn rồi tha thiết nhớ hoài công.

TA YÊU EM NHƯ BIỂN YÊU BỜ
Thơ: Hòa Phan
Mênh mông quá trùng khơi xanh biếc
Gợn sóng tình, mấp mé môi xinh
Biển muôn đời biển vẫn nguyên trinh
Như cô gái xuân thì chớm nở.

Ta khao khát những đêm giông tố
Sóng lòng dâng vỗ trắng bờ yêu
Rửa sạch ghềnh đọng bám rong rêu
Khắc vào đá những câu ân ái...

Vóc em đó: gợn mây mềm mại
Ngại ngần chi lối cũ vườn yêu
Nhẹ như Thu vương ngập rừng chiều,
Cháy như Hạ, đốt muôn phượng đỏ.

Lúc co dúm trời Đông trở gió
Khi ngọt ngào phơi phới Xuân qua,
Nhạt môi hồng, tóc điểm sương pha
Bởi trao hết những lần yêu cháy bỏng...

SÓNG BIỂN
Thơ: Quốc Phương
Sóng bạc đầu.. nhưng vẫn còn rất trẻ
Cả muôn đời..luôn mạnh mẽ khát khao
Giữa khơi xa.. sóng chẳng thể khi nào
Quên tình nghĩa..không vào bên bờ cát

Cứ như thế..vẫn rì rào sóng hát
Bản tình ca..khao khát được yêu thương
Giữa khơi xa..thăm thẳm đến vô thường
Lòng biển nhớ..những canh trường trăn trở

Và như thế..bình minh đầy duyên nợ
Sóng dâng trào..như sợ mất tình xưa
Ôm vào lòng..chẳng biết thiếu hay thừa
Mà mải miết..sớm trưa và vội vã

Bờ cát vẫn..dành tình thương tất cả
Dẫu muôn đời..sóng nghiêng ngả nơi đâu
Từ bình minh..và những lúc đêm thâu
Bờ với sóng..dẫu bạc đầu vẫn thế.





TÌNH YÊU CỦA SÓNG
Thơ: Quốc Phương
Từng con sóng..nhẹ nhàng hôn bờ cát
Vừa dịu dàng và dào dạt yêu thương
Mối lương duyên..tình trao suốt canh trường
Ai có hiểu..vấn vương cùng cát trắng

Không thể thiếu..khi về đêm vắng lặng
Với ngày dài..cũng chẳng thể thiếu nhau
Vẫn biết rằng..sóng biển đã bạc đầu
Và cát trắng..cũng dãi dầu mưa gió

Tình yêu ấy..kể từ xưa đã có
Đến bây giờ.. bờ.. sóng cứ đùa vui
Ngoài khơi xa..thuyền sao thấy bùi ngùi
Như ghen tị..với tình yêu của sóng

Đêm tĩnh lặng..dặt dìu lời ca vọng
Sóng với bờ..như môi mọng lứa đôi
Hứa cùng nhau..dù suốt cả cuộc đời
Bờ với sóng..không đơn côi cô lẻ

Dẫu có lúc..sóng xô bờ mạnh mẽ
Cũng chỉ là..sợ bờ sẽ thương ai
Suốt đêm ngày.. sóng cứ phải miệt mài
Hôn bờ mãi.. không phôi phai duyên nợ.

SÓNG VÀ CÁT

Thơ: Hiền Thu
Cát sầu tủi khi Sóng mê biển lạ
Đêm lại ngày hối hả giỡn ngoài khơi
Có biết đâu Cát mệt mỏi rã rời
Mưa lặng lẽ giọt tràn nơi gối mỏng

Dù tan vỡ nhưng vẫn thầm hi vọng
Khi xế chiều ngọn Sóng sẽ nhận ra
Bến bờ thương Cát mới thực là nhà
Là điểm cuối bôn ba đời Sóng nhỏ

Sóng hối hận Cát thu mình vàng võ
Vội quay về từ đó vỗ dịu êm
Dẫu đắng cay lòng Cát vẫn ngọt mềm
Âu là số ủ thêm mùa duyên phận...

SÓNG & CÁT
Thơ: Phan Hữu Đức
Sóng vui đùa vỗ bờ cát ngày đêm
Khi hiền hòa trườn êm êm trên cát
Rồi rì rào những khúc ca dào dạt
Ru cho bờ cát ngủ ngon say

Cũng có khi sóng giận dữ lắm thay
Xô ào ào cuốn phăng phăng tất cả
Vẫn bình tĩnh và không cho là lạ
Rất hiền từ bờ cát chả chấp chi

Qua giận hờn sóng lại kịp nghĩ suy
Rằng mình đã làm điều vô lý
Lại thương yêu lại vỗ về không nghỉ
Cát mãi là nơi nghỉ của sóng thôi.





SÓNG MÃI XÔ BỜ
Thơ: Sóng Biển
Tình vẫn đậm như hoa tràn nhị phấn
Trọn trong lòng đầy ấp vẫn còn nguyên
Dẫu thời gian lạc bước chốn bưng biền
Tim khờ khạo mơ tình duyên một thưở

Sóng và Cát mãi muôn đời duyên nợ
Vỗ rì rào bền bỉ ngỡ như say
Cát vàng ươm phẳng lặng suốt đêm ngày
Cho đời mãi đẹp trời mây non nước

Bởi suy nghĩ những gì ta có được
Là chân tình quý mến bước tìm nhau
Vần thơ trao thắm đượm chẳng phai màu
Dẫu chân lạc ở nơi đâu tìm đến

Thời gian nhớ lời tình yêu đan bện
Hạnh phúc nào tìm lại đến bên ta
Em ở đâu xin hãy trọ cùng nhà
Đừng đi nữa tim đừng xa Sóng nhọc.

THUYỀN, BIỂN, SÓNG VÀ BỜ
Thơ: Nguyễn Phú Bình
Có một ngày ta đã về với biển
Muốn được nghe sóng lòng vỗ xôn xao
Muốn nhìn ngắm hải âu nghiêng cánh chào
Rồi ngỡ ngàng trước biết bao thay đổi

Dõi ngóng trông biển trôi vào bóng tối
Chân trời đen chấp chới cánh chim bay
Mới hiểu rõ đêm khác với ban ngày
Biển và sóng đã đổi thay khác trước

Vẫy tay chào chân ngập ngừng rời bước
Đường dẫu xa chẳng vơi được nỗi buồn
Dẫu biết rằng sóng khát khao bờ thương
Vẫn rong ruổi theo con đường ra biển

Chẳng ước hẹn ngày cập bờ rời bến
Thuyền ra khơi sợ quyến luyến biển xa
Gặp sóng dữ quên mất đường về nhà
Bến mong thuyền xót xa trong tĩnh lặng

Giờ ngồi đây một mình trong trống vắng
Phía xa kia là nắng hay ánh đèn
Nhập nhòa loang xé tan màn đêm đen
Nhớ người xưa trở về miền quê cũ.

(Còn cập nhật..)
0