Viết một bài văn giới thiệu về bạn thân của em
Đánh giá bài viết Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, người nào là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngập ngừng mà trả lời ngay, bạn thân nhất của tôi chính là Hiền. Tôi và Hiền là đôi bạn cùng tuổi, nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào râm bụt và lại còn học với nhau từ thời mẫu giáo. Hiền sinh sau tôi ...
Đánh giá bài viết Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, người nào là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngập ngừng mà trả lời ngay, bạn thân nhất của tôi chính là Hiền. Tôi và Hiền là đôi bạn cùng tuổi, nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào râm bụt và lại còn học với nhau từ thời mẫu giáo. Hiền sinh sau tôi gần một tháng, nên chúng tôi vẫn thường trêu đùa nhau rằng Hiền là "đàn em" của tôi. ...
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, người nào là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngập ngừng mà trả lời ngay, bạn thân nhất của tôi chính là Hiền.
Tôi và Hiền là đôi bạn cùng tuổi, nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào râm bụt và lại còn học với nhau từ thời mẫu giáo. Hiền sinh sau tôi gần một tháng, nên chúng tôi vẫn thường trêu đùa nhau rằng Hiền là "đàn em" của tôi.
Bố tôi nói không sai, cái tên và bản tính con người vẫn thường hay có sự đối lập, mà Hiền chính là minh chứng tốt nhất cho triết lý của bố. Mặc dù tên Hiền, nhưng bạn ấy lại chẳng hiền lành chút nào cả. Là con gái, nhưng Hiền nghịch ngợm vô cùng. Những trò chơi vốn dành cho bọn con trai như đánh đáo, bắn bi, chơi cờ, thậm chí chơi bida, đá bóng… Hiền đều giỏi cả.
Chính vì thế, bọn trẻ con trong xóm dù nhỏ tuổi hơn, bằng tuổi hay lớn hơn một hai tuổi đều sợ Hiền ra mặt. Nhiều khi nhóm chúng tôi đang tụ tập học bài hoặc tám chuyện mà đám trẻ xung quanh nô nghịch, làm ồn, bạn ấy chỉ cần quay lại quắc mắt nhìn một cái là tất cả đều im phăng phắc.
Bọn trẻ sợ Hiền như vậy còn có một nguyên nhân khác là Hiền được học võ từ nhỏ. Bố Hiền lúc trước là bộ đội đặc công, sau này vị bị thương khi làm nhiệm vụ nên về hưu sớm. Từ nhỏ, Hiền đã được bố mình dạy cho rất nhiều chiêu võ hay. Đám trẻ nhỏ mê phim hành động như chúng tôi lúc nào mà chẳng thần tượng và nể sợ những người giỏi võ. Lính đặc công trong mắt chúng tôi cũng là người người anh hùng giỏi nhất, bản lĩnh nhất. Bởi thế, chẳng biết Hiền có giỏi "công phu" như bạn ý quảng cáo hay không, nhưng cứ nghe tiếng bạn Hiền con lính đặc công là đứa nào cũng sợ xanh mặt.
Tất nhiên, tôi không sợ Hiền. Vì Hiền là bạn thân của tôi. Hiền đối với người khác có hơi dữ tợn, nhưng với tôi, lúc nào Hiền cũng dịu dàng. Mỗi khi có đứa trẻ nào định bắt nạt tôi, Hiền đều xuất hiện và bảo vệ tôi. Nhờ có Hiền mà vị thế của tôi trước đám trẻ ngỗ ngược trong xóm cũng tăng lên đáng kể. Nhiều khi tôi cũng bắt chước Hiền, quắc mắt nhìn bọn chúng dọa nạt, chúng cũng im re, nhưng chỉ được một lát là lại nhốn nháo như thường. Chung quy lại, về khoản "dẹp loạn" thì Hiền chính là số một.
Hiền có đôi mắt sáng và sắc lạnh, gương mặt đanh đá điển hình. Thậm chí, ai cũng chỉ cần nhìn Hiền là biết bạn ý đanh đá. Tuy vậy, Hiền vẫn được các cụ trong làng yêu quý vì rất ngoan ngoãn, lễ phép, lại biết đỡ đần việc nhà cho mẹ và chị gái. Do nhà Hiền làm chiếu cói nên rất bận rộn, bố Hiền cứ một tháng lại đôi ba lần vào viện vì vết thương cũ tái phát, cho nên mọi công việc gần như đều do mẹ và chị của bạn ấy làm. Vì thế, từ khi những đứa trẻ như tôi còn chờ mẹ pha sữa cho thì Hiền đã thành thạo việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa. Tới khi học lớp hai, Hiền đã biết giúp mẹ dệt chiếu và đan lát.
Khi chúng tôi bước vào lớp 5, gia đình Hiền chuyển về quê ngoại sống, Hiền cũng phải đi theo. Ngày Hiền sang nhà chào tạm biệt, tôi khóc ròng như mưa. Mẹ tôi còn đùa "không biết sau này tao chết mày có khóc dữ thế không?". Những lúc ấy, tôi đâu quan tâm tới câu nói đùa của mẹ. Tôi chỉ biết, tôi sắp mất đi một người bạn thân, sẽ không còn được gặp lại Hiền nữa, không được cùng chơi đồ hàng, chơi bắn bi, không còn được Hiền bảo vệ cho mỗi lần độ với đám trẻ con bát nháo, xấc xược nữa.
Hôm ấy, Hiền cũng khóc nhiều lắm. Trước khi lên xe, Hiền quay lại nhét vào tay tôi chiếc kẹo dừa và một mẩu giấy nhỏ. Trong mẩu giấy có một dòng chữ được ghi nắn nót: "Đừng quên Hiền nhé, chúng ta mãi là bạn thân". Mẩu giấy đó tôi gấp gọn rồi kẹp vào cuốn nhật ký. Chiếc kẹo dừa cũng bọc cẩn thẩn để trong ngăn bàn học, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn ngắm nhớ về người bạn thân thiết của mình và tự hỏi, liệu giờ này Hiền có đang nhớ tới tôi không.
Bây giờ, mẩu giấy nhắn thì vẫn còn, nhưng chiếc kẹo dừa để lâu bị chảy nước, kiến bâu đầy quanh bàn, tôi buộc phải bỏ đi sau khi nghe mẹ la mắng.
Đã vài năm trôi qua, năm nào tôi cũng mong ngóng đến Tết để có thể gặp lại Hiền. Dù mỗi năm chúng tôi chỉ được gặp nhau một lần, những Hiền mãi mãi là người bạn thân thiết nhất, mãi mãi nằm trong trái tim tôi./.