04/06/2017, 22:49
Từ văn bản Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh, em hãy kể lại chuyện ngày đầu tiên đi học của em.
Khi đọc lại những câu “Hàng năm cứ đến ngày cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” của bài Tôi đi học lòng em lại nao nức khó tả. Thật vậy, những câu văn này đã làm em nhớ lại cái buổi ban mai ...
Khi đọc lại những câu “Hàng năm cứ đến ngày cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” của bài Tôi đi học lòng em lại nao nức khó tả.
Thật vậy, những câu văn này đã làm em nhớ lại cái buổi ban mai đó, em được mẹ nắm tay dắt đi trên con đường có hai hàng cây xanh thẳng tắp dẫn đến một trường có mái ngói đỏ tươi.
Những cây bàng và cây hoa phượng đứng sừng sững trên cái sân rộng, sạch sẽ có những dãy ghế đá kê ngay ngắn dưới gốc cây.
Cùng bước vào cái sân ấy, còn có những người bạn cũng nhự em, được cha, mẹ hay chị dẫn đến trường vì cũng là buổi đầu tiên đi học như em.
Có một điều rất lạ vì em nổi tiếng là đứa bé nghịch ngợm hay trêu chọc bạn bè mà sao hôm nay đến đây lại rụt rè và run lên như thế... Có lẽ vì nhìn cái gì cũng lạ, cũng thấy nó có một cái gì đó khác thường.
Đấy, các bạn khác cũng nhìn mãi cây bàng có ba tầng tán lá, xoè ra một góc sân vừa như muốn leo lên tìm những quả chín, nhưng lại chưa quen thân như cây gạo đầu xóm...
Qua cửa sổ em nhìn vào trong lớp, những dãy bàn ghế còn mới, đứng xếp hàng ngay ngắn, ngăn nắp như nói thầm với em rằng: “Vào đây là phải đàng hoàng sạch sẽ và không được nghịch đâu đấy!”
Đến khi thầy hiệu trưởng mời phụ huynh và các học sinh mới ngồi vào hai hàng ghế kê trước cột cờ, em mới như tỉnh một giấc mơ: “Ồ, em đã đến trường học”. Các bạn học sinh mới và em đến ngồi bên cạnh phụ huynh để nghe thầy hiệu trưởng nhắc nhở, dặn dò từ giờ giấc đi học, đến việc vào lớp phải có hàng ngũ và ngồi trên lớp phải ngay ngắn nghe thầy cô giảng bài.
Nghe những lời nói của thầy hiệu trưởng ai cũng bỡ ngỡ vì đó là những lời nói đầu tiên em được nghe, như giảng dạy, học tập, môn Tập đọc, môn Học tính...
Từ đó thầy hiệu trưởng giới thiệu cô giáo dạy lớp Một mới. Tên cô là Liên, mặc chiếc áo dài màu tím Huế, cô còn trẻ như mẹ em, có khuôn mặt tròn xinh xắn với đôi môi cười rất tươi... Cô giơ tay chào phụ huynh học sinh và các em rồi vẫy tay bảo các em rời khỏi chỗ ngồi theo cô vào lớp.
Chao ôi, em bước theo cánh tay vẫy gọi của cô nhưng tay em không sao rời được tay mẹ, mẹ em phải gỡ tay em ra và đẩy nhẹ em đi về phía cô... Bên cạnh em có bạn khóc thút thít, còn em chỉ muốn chảy nước mắt.
Vào lớp, em được xếp ngồi bàn thứ hai bên cạnh cửa sổ, em nhìn ra ngoài sân, mẹ em và các phụ huynh đang chào nhau vui vẻ ra về...
Em cúi xuống lục trong cặp lấy cuốn Tiếng Việt lớp Một mở ra.. Giọng nói của cô trong trẻo lúc đầu còn nhỏ nhẹ sau to dần... nghe vừa lạ vừa quen... Thế là em đã đi học.
Những cây bàng và cây hoa phượng đứng sừng sững trên cái sân rộng, sạch sẽ có những dãy ghế đá kê ngay ngắn dưới gốc cây.
Cùng bước vào cái sân ấy, còn có những người bạn cũng nhự em, được cha, mẹ hay chị dẫn đến trường vì cũng là buổi đầu tiên đi học như em.
Có một điều rất lạ vì em nổi tiếng là đứa bé nghịch ngợm hay trêu chọc bạn bè mà sao hôm nay đến đây lại rụt rè và run lên như thế... Có lẽ vì nhìn cái gì cũng lạ, cũng thấy nó có một cái gì đó khác thường.
Đấy, các bạn khác cũng nhìn mãi cây bàng có ba tầng tán lá, xoè ra một góc sân vừa như muốn leo lên tìm những quả chín, nhưng lại chưa quen thân như cây gạo đầu xóm...
Qua cửa sổ em nhìn vào trong lớp, những dãy bàn ghế còn mới, đứng xếp hàng ngay ngắn, ngăn nắp như nói thầm với em rằng: “Vào đây là phải đàng hoàng sạch sẽ và không được nghịch đâu đấy!”
Đến khi thầy hiệu trưởng mời phụ huynh và các học sinh mới ngồi vào hai hàng ghế kê trước cột cờ, em mới như tỉnh một giấc mơ: “Ồ, em đã đến trường học”. Các bạn học sinh mới và em đến ngồi bên cạnh phụ huynh để nghe thầy hiệu trưởng nhắc nhở, dặn dò từ giờ giấc đi học, đến việc vào lớp phải có hàng ngũ và ngồi trên lớp phải ngay ngắn nghe thầy cô giảng bài.
Nghe những lời nói của thầy hiệu trưởng ai cũng bỡ ngỡ vì đó là những lời nói đầu tiên em được nghe, như giảng dạy, học tập, môn Tập đọc, môn Học tính...
Từ đó thầy hiệu trưởng giới thiệu cô giáo dạy lớp Một mới. Tên cô là Liên, mặc chiếc áo dài màu tím Huế, cô còn trẻ như mẹ em, có khuôn mặt tròn xinh xắn với đôi môi cười rất tươi... Cô giơ tay chào phụ huynh học sinh và các em rồi vẫy tay bảo các em rời khỏi chỗ ngồi theo cô vào lớp.
Chao ôi, em bước theo cánh tay vẫy gọi của cô nhưng tay em không sao rời được tay mẹ, mẹ em phải gỡ tay em ra và đẩy nhẹ em đi về phía cô... Bên cạnh em có bạn khóc thút thít, còn em chỉ muốn chảy nước mắt.
Vào lớp, em được xếp ngồi bàn thứ hai bên cạnh cửa sổ, em nhìn ra ngoài sân, mẹ em và các phụ huynh đang chào nhau vui vẻ ra về...
Em cúi xuống lục trong cặp lấy cuốn Tiếng Việt lớp Một mở ra.. Giọng nói của cô trong trẻo lúc đầu còn nhỏ nhẹ sau to dần... nghe vừa lạ vừa quen... Thế là em đã đi học.