Truyện cười: Lá thư kì lạ từ nhà tù St. Louis.
Có thể tôi đã không hề phòng bị chút nào khi anh ta đến lúc 3 giờ chiều. Anh ấy gõ cửa rất nhẹ nhàng so với hình thể cao hơn 1m9 với bờ vai rộng và mấy ngón tay to, rậm lông. Khi tôi hỏi có thể giúp gì được, anh ta thò tay vào trong cái áo khoác, rút ra một phong thư, và đưa nó cho tôi. Ai đời đi ...
Có thể tôi đã không hề phòng bị chút nào khi anh ta đến lúc 3 giờ chiều. Anh ấy gõ cửa rất nhẹ nhàng so với hình thể cao hơn 1m9 với bờ vai rộng và mấy ngón tay to, rậm lông. Khi tôi hỏi có thể giúp gì được, anh ta thò tay vào trong cái áo khoác, rút ra một phong thư, và đưa nó cho tôi. Ai đời đi mặc áo khoác vào tháng 8 chứ? Tôi nhận lấy bức thư và nhìn sơ qua. Mặt trước đã bị dán tem lên vài lần với thong tin của Trung Tâm Cải Tạo St. Louis. Một bức thư từ nhà tù. Tuyệt chưa. Tôi không quen ai trong tù hết. Rồi, tôi để ý dòng ghi chú đính vào phía sau lá thư. Khá đơn giản:
“Xin hãy cho phép người đưa thư có mặt để chứng kiến việc đọc lá thư này.”
Tôi ngước lên người đàn ông đang nhìn tôi ở thềm nhà. Dù rất to con, anh ta cũng có vẻ vô hại. Nụ cười hiền hòa của anh ấy làm tôi nghĩ anh ta khá là than thiện. Tôi hỏi có manh mối gì về nội dung bên trong bức thư hay tại sao việc đọc thư lại cần thiết sự có mặt của anh , nhưng người đàn ông cao lớn đó chỉ nhún vai và hướng tầm nhìn vào trong. Tôi gật đầu và mời anh ta vào nhà.
Trong nhà bếp, 2 chúng tôi ngồi đối diên vói nhau trên bàn. Tôi mời anh ấy chút coffee, nhưng anh ấy im lăng từ chối. Liếc qua anh ấy 1 lần cuối , tôi lột lớp bao bên ngoài và kéo ra 1 lá thư gồm 10 trang, Nét chữ khẳng khiu được viết tay trên tờ giấy đã ố vàng. Bức thư bắt đầu:
Anh không biết tôi. Và anh sẽ chẳng bao giờ được gặp tôi đâu. Tôi coi như đã chết mục ở cái nhà tù St. Louis này rồi. Tôi bị giam vì tôi đã sát hại vợ mình và 2 đứa con. Lionel 3 tuổi. Macie vừa tròn 6 tháng. Tôi yêu thương chúng khôn xiết. Nhưng tôi đã giết chúng. Tôi sẽ thú nhận nó ngay đầu tiên. Tôi căm thù bản than vì chuyện này và phải gặm nhấm nó ở phía sau song sắt, bị tra tấn bởi hình ảnh máu của họ chảy dọc theo bàn tay của tôi. Để tôi kể cho anh câu chuyện đằng sau nó.
Tôi nhìn lên phía người đàn ông cao lớn với sự kinh tởm thể hiện rõ ở khuôn mặt tôi. Đáp lại là nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa không hề dao động khi anh ta nhìn lại tôi. Tôi đứng dậy lấy 1 ly nước, rồi trở về bức thư. Tác giả lá thư này, tôi tìm thấy tên là Fitz Willard, đã bị kết án 2 tuần trước và đã bắt đầu viết lá thư này khi anh ta đặt chân vào nhà giam. Anh ta chưa từng giải thích làm sao lại có địa chỉ nhà tôi hay tại sao lai chọn tôi để chia sẽ câu chuyện của anh ấy. Nhưng nội dung của nó lại cực kì tàn bạo.
Fitz Willard tự nhận rằng mình đã bị nguyền rủa. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là anh ta đã trải qua bệnh tâm thần phân liệt, nhưng anh ấy giải thích rằng anh đã được kiểm tra và không có hề có kết quả tiêu cực nào. Anh ta cứ khăng khăng là một linh hồn quỷ dữ đã bám lấy anh. Con quỷ đã châm chọc, hành hạ anh trong từng giây phút một. Nó rỉ vào tai anh những hành động xấu xa khi anh đang ngủ. Nó hiện ra trong hình ảnh phản chiếu khi anh đi ngang qua tấm gương. Con quỷ luôn kiên trì đề nghị những thứ độc ác và tiêm nhiễm vào não của Fitz những nỗi ám ảnh và mưu mô nham hiểm.
Ngày qua ngày cuộc sống của Fitz trở nên tan nát bởi lời phê bình vào những điểm yếu của con người, vào niềm tin mỏng manh, và thèm khát sự đổ máu. Việc tiếp xúc với xã hội cũng bị ám ảnh bởi tiếng rít lên liên hồi của nó. Con quỷ cứ thủ thỉ nhưng thứ xấu xa trên mỗi khuôn mặt mà Fitz đi qua trên đướng phố.
Điều tê hại nhất, là suy nghĩ của con quỷ về gia đình của Fitz. Nó gọi vơ của Fitz là con điếm rẻ tiền. Gọi con của anh là đám chó đẻ vô ơn. Con quỷ nói với Fitz rằng gia đình không hề tôn trọng anh, rằng người vợ đã gian dối, ngoại tình với anh, rằng đứa con không hề muốn ở gần anh. Rằng Fitz chẳng bao giờ chu cấp đủ cho bọn họ. Rằng ngôi nhà của bọn họ chỉ là một đống chắp vá. Rằng quần áo của họ chỉ là mớ giẻ rách. Rằng mọi thứ Fitz đã làm quần quật cho cuộc sống của anh chỉ là một trò hề, không hơn.
Trong 10 trang giấy, Fitz Willard đã thuật lại sự điên cuồng làm khiếp sợ tâm trí anh lúc đó. Những cơn ác mộng đánh thức anh hàng trăm lần mỗi đêm. Con quỷ làm Fitz phải đi dưới cái bóng đèn nhấp nháy sáng tối không ngừng. Nó tạo ra một cái bồn tắm nhuộm đỏ, giống như máu. Ruồi bọ bu vào các tấm gương. Và sự gợi ý của con quỷ ngày càng mãnh liệt hơn. Nó đã trở thành mệnh lệnh. Thậm chí là đe dọa. Cuối cùng, cho đến 1 ngày, Fitz đã làm theo. Đập bẹp cái đầu của 2 đứa con bằng chính đôi tay trước khi siết cổ người vợ đầu ấp tay gối suốt 8 năm trời mạnh đến nỗi làm gãy đốt sống cổ trước khi cô ấy bị ngạt thở.
Đó là câu kết thúc lá thư đầu tiên. Người đàn ông cao lớn đó đứng lên và gật đầu với tôi trong im lặng, và tôi tiễn anh ta ra trước cửa. Chẳng cần phải nói, tôi đã run lên bần bật. Tại sao một ai đó lại quyết định chia sẽ một câu chuyện khủng khiếp như vậy với tôi chứ?
Ngày hôm sau. Người đàn ông cao lớn lại đứng trước thềm nhà tôi, ngay 3h chiều, và khi tôi trả lời anh ta đưa cho tôi lá thư thứ hai. Trước đó tôi vẫn chưa hoàn hồn lại từ bức thư đầu tiên, tôi ngồi xem TV tối hôm qua, không thể rủ bỏ câu chuyện ra khỏi tâm trí mình. Tôi tiếp nhận lá thứ thứ 2 và vẫn đem lại phía bàn nhà bếp. Tôi muốn biết thêm nữa.
Cái lá thư này liệu có thể bình thường hơn chút được không? Phong bao màu đen. Nhàu nát. Rách lổ chổ. Lớp giấy vàng bị lộ ra với hình vẽ có mấy thân ảnh đen thui rúc vào một góc và những cái xác nho nhỏ thô kệch nằm trải dài thành 1 nhóm bằng bút chì. Vết ố của màu chì làm bức vẽ nguệch ngoạc hiện ra trong những cái bóng mờ. Trang thứ 2 của bức thư chỉ là một bức tranh lớn: Khuôn mặt một người phụ nữ bị vặn vẹo méo mó, miệng cô ấy há ra và trong cuống họng cô ta toàn là giòi. Nhện bám đầy tóc cô ta. 2 dòng lệ chảy dài từ đôi mắt. Tay cô ta đặt trên mặt của mình, ấn móng tay sâu vào 2 bên má.
Bức thư thứ 2 cho biết tên của con quỉ – Grimmdeed. Quỉ tra tấn Grimmdeed. Thỉnh thoảng tôi lại liếc mắt lên người đàn ông ngồi đối diện. Liệu anh ta có biết được câu chuyện kinh khủng mà tôi được nghe hay không? Tại sao lại quan trọng hóa việc anh ta phải có mặt khi tôi đọc nó ? Nụ cười điềm đạm chưa bao giờ tắt, chưa bao giờ nhạt nhòa khi anh ta nhìn vu vơ khắp nhà bếp của tôi.
Fitz miêu tả tỉ mỉ về sự sa đọa của mình. Về ánh mắt đẫm lệ lúc anh ta gọi 911 khi đang đứng giữa những cái xác không hồn của gia đình anh. Anh nói về phiên tòa xét xử và không biết sao, thậm chí ở trong tòa án, Grimmdeed ngồi ngay cạnh anh tại bàn của bị cáo và buông lời chửi rủa mọi người ở đây. Grimmdeed ra lệnh cho anh cố cướp lấy súng của viên chấp hành khi phiên tòa đang luận tội, và Fitz đã làm vậy. Điều này đã dẫn đến sự khước bỏ từ bên biện hộ.
Grimmdeed nói rằng Fitz nên đứng trước cửa phòng giam, gào thét báng bổ và đe dọa đám lính canh. Điều này đã dẫn đến nhiều tranh cãi từ phía 2 bên.
Grimmdeed bảo Fitz hãy đâm chết ông thẩm phán vào phiên tòa hôm sau, chút lương tâm mỏng manh của anh bị đánh bại bởi sự tẩy não của con quỉ, anh ta đã làm thế.
Lá thư kết thúc với một bức tranh khác. cả một phiên tòa là một cuộc thảm sát, xác những người luật sư nằm lay lắt và người thẩm phán gục xuống trước mặt anh. Tất cả những vết ố màu xám do bút chì đều dẫn đến những dấu chân đầy bụi được in trên lớp giấy vàng.
Vào ngày thứ 3, tôi đang ngồi trên các bậc thang ngay bên trong cánh cửa trước nhà, chờ 3h đến. Rất đúng giờ, người đưa thư đã đến và vẫn không nói tiếng nào, tôi để anh ta bước vào trong. Anh ta đặt lá thư thứ 3 lên bàn bếp và ngồi xuống. Nụ cười của anh ta hôm nay rực rỡ hơn, rộ hơn bình thường . Tôi có thể nói nhờ cử chỉ của anh ta như thế chứng tỏ đây là lá thư cuối cùng.
Tôi bóc lá thư ra và ngồi xuống với ly coffee ở phía khuỷu tay. Trong lá thư thứ 3, Fitz nói về những ngày tháng trong tù. Rằng dù là bị tống giam, Grimmdeed vẫn bám lấy ám ảnh anh. Anh diễn tả rằng việc tử hình anh lại chậm chạp vô cùng, rằng anh có thể chết già ở sau song sắt trước cả khi ngày tử hình được ấn định. Văn phong của anh rõ rang trở nên rất cẩu thả. Cách viết của anh như trở nên điên cuồng. Anh là một con chuột, bị bẫy trong cái lồng, không ngừng bị kích động bởi những lời cay độc của Grimmdeed. Sự tỉnh táo của Fitz đã biến mất từ lâu. Anh ta vẽ nghuệch ngoạc chính mình đang bôi bẩn cái gì đó trên tường của phòng giam bằng tay mình. Tôi đoán đó là phân (là shit ấy).
Fitz bảo anh đang suy nghĩ về việc cắt đi 2 cái lỗ tai hi vọng sẽ giúp mình tránh được những lời thì thầm của Grimmdeed. Những trang giấy vàng đã thấm đẫm nước mắt của Fitz . Và anh cũng xin lỗi về chuyện đó.
Rồi, ở trang cuối cùng, một tia hi vọng chợt lóe. Như thể con quỉ đã tạm dừng lại và anh ta như tìm lại chính mình, văn phong của anh trở nên rõ ràng và rành mạch. Dòng cuối cùng ghi:
Grimmdeed đã cảm thấy chán tôi rồi. Bị giam giữ như thế này, tôi không thể làm điều gì xấu xa được cho hắn cả. Hắn chỉ tôi cách thoát khỏi lời nguyền này. À mà cũng không phài, chính xác là lời nguyền không bao giờ châm dứt. Đây là tại sao tôi viết lá thư này cho anh. Là để chuyển cái lời nguyền này cho nạn nhân tiếp theo. Nhưng, tôi vẫn còn một chút nhân tính sót lại,nên ít nhất tôi sẽ chỉ cho anh làm thế nào. Đó là anh làm cho người khác tiếp nhận lấy lời nguyền của Grimmdeed giống như tôi đã làm: là mời hắn tới nhà của anh 3 lần.
Tim tôi thắt lại. Từ dòng chữ kí đầy chua chát của Fritz, tôi không dám thở khi nhìn vào người đàn ông cao lớn đang trừng vào mắt tôi. Mắt hắn ta đã hoàn toàn đen thui. Nụ cười tàn độc đó nở rộ ra chưa từng thấy.
“Giờ thì đốt lá thư đó đi!” Grimmdeed ra lệnh.