Truyện cười: Đờ mờ
Thằng bạn tôi ước mơ trở thành phi công, để được sải cánh bay trên bầu trời mênh mông, phiêu du cùng những áng mây bềnh bồng, nhưng quả thực tôi thấy cái ước mơ của nó rất viển vông… Viển vông là bởi có lần, tôi và nó đi chơi về, ngang qua cái nhà tắm chỗ góc vườn nhà bà Hường, chúng tôi ...
Thằng bạn tôi ước mơ trở thành phi công, để được sải cánh bay trên bầu trời mênh mông, phiêu du cùng những áng mây bềnh bồng, nhưng quả thực tôi thấy cái ước mơ của nó rất viển vông…
Viển vông là bởi có lần, tôi và nó đi chơi về, ngang qua cái nhà tắm chỗ góc vườn nhà bà Hường, chúng tôi nghe tiếng dội nước ào ào, và đoán là bà Hường đang tắm. Hai thằng thèm quá, bàn nhau trèo lên cây xoan um tùm bên hông nhà tắm để ngó trộm. Nó trèo trước, tôi trèo sau, vừa trèo, tôi vừa ngước lên, thấy nó ở trên cứ nhắm tịt mắt lại, tôi hỏi: “Sao thế? Sợ con ma vú dài à?”. Nó bảo: “Không! Tao sợ độ cao!”. Tổ sư! Trèo cây xoan sợ độ cao, vậy mà ước mơ làm phi công. Nó trèo cây xoan nó nhắm mắt lại thì không sao, chứ lái máy bay mà nhắm mắt thì may ra chỉ có hãng hàng không IS Airline là dám thuê nó lái!
Và tất nhiên, đó vẫn chỉ là ước mơ, bởi thực tế thì nó theo nghề đóng gạch. Cũng dễ hiểu thôi, vì đó là nghề gia truyền nhà nó. Từ khi nó chưa được sinh ra, bố mẹ nó đã đóng gạch rồi, và sau khi nó chào đời, bố mẹ nó vẫn miệt mài đóng gạch. Nhà nó có mảnh vườn rất to, đất rất mềm, mịn và hút thấm lạ kì, nên bố mẹ nó chỉ việc đào đất lên là yên tâm đóng gạch quanh năm. Nó không thể quên những đêm đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc bởi bố mẹ nó đang đóng gạch phành phạch… ngoài sân.
Nó kể rằng, thời trai trẻ, một ngày bố nó có thể đóng được khoảng năm trăm viên gạch – chỗ tôi gọi một trăm viên gạch là một “nháy”, tức là một ngày bố nó đóng được khoảng năm “nháy”. Nhưng là hồi trẻ thôi, chứ sau này, khi đã có tuổi và xuống sức rồi, thì khoảng năm ngày bố nó mới được một “nháy”.
Cha nào con nấy, nó lớn lên, nối nghiệp cha, và trở thành một thằng đóng gạch giỏi nhất làng. Với những người mới tập đóng gạch, việc liên tục nâng cục đất lên rồi dập xuống khuôn khiến người ta rất mệt, mặt ai cũng sẽ nghệt ra, mồm há hốc, thở hồng hộc. Còn nó, nó đóng gạch mà mặt cứ trơ trơ, tỉnh bơ, không hề biểu lộ chút gì gọi là nhăn nhó hay mỏi mệt.
Rồi đùng phát nó cưới vợ – nghe nói bị úp sọt. Hôm tới ăn cỗ cưới nó, tôi rất tò mò muốn xem mặt vợ nó ra sao, nhưng chả thấy vợ nó đâu, chỉ thấy mẹ vợ nó dẫn nó đi mời rượu mọi người. Đến bàn tôi, nó cụng ly, cười méo xệch, giọng thều thào: “Tao sắp thực hiện được ước mơ rồi!” – Nói xong, nó chỉ chỉ về phía mẹ vợ nó. Tôi chưa hiểu ý nó lắm, bèn hỏi: “Ý mày là mẹ vợ mày giàu, xin cho mày vào hãng hàng không nào hả?”. Nó bảo: “Mẹ vợ nào, đó là vợ tao mà!”. Ôi đờ mờ! Nếu người đi mời rượu cùng nó nãy giờ không phải mẹ vợ, mà là vợ nó, thì đúng là nó đã thực hiện được ước mơ trở thành phi công thật rồi!
Tôi còn một đứa bạn nữa, là gái nhưng nó lại nghiện rượu, và cũng vì lý do: bố mẹ nó làm nghề nấu rượu. Hồi mẹ nó mang bầu nó, như người ta sẽ uống sữa bà bầu, uống kẽm, canxi đủ thứ, nhưng mẹ nó toàn uống rượu. Đàn bà đẻ xong, có người sữa rất thơm – như sữa từ hạt lúa nếp non, cũng có người sữa hôi, khai khai như nước đái lợn, nhưng mẹ nó thì sữa chỉ toàn nặc nồng mùi rượu. Tôi chưa được bú mẹ nó nên không rõ, nhưng nếu bú, chắc sữa cũng cay xè như rượu.
Bởi vậy, không ngạc nhiên khi lớn lên, nó là vô địch uống rượu của làng. Ra đường, gặp các cụ già, nó lễ phép chào các cụ bằng cụ, nhưng khi vào bàn rượu, các cụ phải xanh mặt, gọi nó bằng cụ. Nó cũng khó kiếm người yêu, vì những buổi đầu hẹn hò, trong khi các anh thường uống sinh tố xoài, sữa chua đánh đá, thì nó gọi hẳn chai Vodka, thản nhiên mở nắp ra, ngửa cổ đổ vào mồm tu ừng ực…
Bởi thế, không khó hiểu khi nó có một cái ước mơ rất khó hiểu ấy là sau này được làm công việc gì đó liên quan đến rượu: có thể là nhân viên một xưởng sản xuất rượu, hoặc chuyên gia pha chế rượu ở quán bar, hoặc gì gì đó na ná như thế, miễn là được tiếp xúc với rượu và được uống rượu.
Và tất nhiên, có một đứa con gái như thế, bố mẹ nó rất lo lắng, sợ nó sẽ sa vào nghiện ngập, hỏng người. Vậy nên, bố mẹ nó bắt nó thi vào sư phạm, với hi vọng rằng ở trong môi trường nghiêm túc và đứng đắn của ngành giáo dục thì con gái của mình sẽ sống có trách nhiệm hơn, lành mạnh hơn.
Nhưng hôm trước tôi qua nhà nó chơi, thấy bố mẹ nó ngồi khóc tu tu. Tôi hỏi sao thế, bố mẹ nó mới mếu máo, bảo: “Cái Thảo nhà bác, dạo này cứ đi sớm về muộn suốt, hôm nào về đến nhà cũng say khướt. Nó bị cấp trên bắt đi uống rượu tiếp khách! Ôi giời ơi! Biết thế hồi đó cho nó đi làm tiếp viên quán karaoke trên phố cho rồi! Làm tốn bao tiền của, công lao cho nó vào sư phạm!”…
Tôi nghe vậy cũng chẳng biết nên khóc hay cười, bởi cũng giống như thằng bạn đóng gạch ước mơ trở thành phi công của tôi, thì ước mơ của con bạn tôi có vẻ như cũng đã thành hiện thực rồi! Đờ Mờ! Đứa nào bảo đời không như mơ?
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo Blog