Truyện cười: Con búp bê Betsy
Cũng như mọi người khác bây giờ, tôi đã có 1 tuổi thơ bất hạnh. Ai mà chẳng có? Bố bỏ đi trước khi tôi ra đời và chỉ còn 2 mẹ con chăm sóc cho nhau, nhưng đó lại là thứ mà bà ta chẳng hề có . Bà ấy bị lôi ngược trở về với nghiện ngập,với cuộc sống ăn chơi chè chén thâu đêm như trước khi tôi ra đời, ...
Cũng như mọi người khác bây giờ, tôi đã có 1 tuổi thơ bất hạnh. Ai mà chẳng có? Bố bỏ đi trước khi tôi ra đời và chỉ còn 2 mẹ con chăm sóc cho nhau, nhưng đó lại là thứ mà bà ta chẳng hề có . Bà ấy bị lôi ngược trở về với nghiện ngập,với cuộc sống ăn chơi chè chén thâu đêm như trước khi tôi ra đời, không lâu sau căn hộ 2 phòng ngủ của chúng tôi đã trở thành cái động thuốc phiện. Suốt 5 năm đầu đời, tôi đã phải chập chững bước đi trong cái “làn sương” khủng khiếp đó. Khói thuốc tràn ngập cả hành lang từ phòng khách đến tận khe cửa phòng ngủ tôi. Những ngày như thế cứ kéo dài đằng đẵng.
Tôi biết bà ấy không phải là 1 người xấu, chỉ là nạn nhân của cơn nghiện. Khi bà có dư tiền, bà mua thức ăn để trong nhà hay mua quần áo cho tôi ở cửa hàng Goodwill. Món đồ nội thất duy nhất tôi có trong phòng ngủ của mình là 1 cái giường và cái hòm đồ chơi màu trắng. Dĩ nhiên là tôi cũng chả có nhiều đồ chơi để mà bỏ vào, chỉ có 3 món được tặng vào ngày sinh nhật: 1 hộp bút màu, 1 cái xe ngựa, và 1 con búp bê tên là Betsy.
Betsy là bạn thân của tôi. 2 đứa thường chơi mở tiệc trà cùng nhau, ngủ với nhau, thậm chí còn tắm chung với nhau nữa . Thỉnh thoảng, tôi còn nhớ cái giọng nói của nó.
Lớn lên khi tôi hồi tưởng về những cuộc trò chuyện với con búp bê, tôi nhận ra rằng mình như đang bị lừa dối, nhờ vào cái đống khói thuốc dơ bẩn đó lan tỏa khắp hành lang và thấm cả vào phòng ngủ của căn hộ nhỏ bé đó.
Tôi vẫn nhớ rõ thanh âm của nó: dịu dàng, náo nức hầu như luôn đi kèm với tiếng cười rúc rích, khàn khàn. Tôi cũng nhớ những thứ mà nó nói với tôi và muốn tôi làm. Nó yêu cầu tôi đi trộm, đồ ăn vặt, bút mực hay cây bút chì. Nó muốn tôi đưa cho nó nĩa và dao để tấn công những kẻ xấu xa ngủ trên ghế nhà mình. Luôn là những yêu cầu như vậy và tôi không thể tránh khỏi rắc rối. Nhưng nó thì không bị. Khi tôi bảo với mẹ rằng ai đã đặt tôi vào mấy trò này, bà luôn chế giễu tôi và lắc đầu. Bà ta chẳng bao giờ tin tôi. Người lớn không bao giờ tin.
Khoảng vào sinh nhật thứ 6 tôi xin mẹ tổ chức tiệc. Tôi muốn mời vài đứa con gái ở trường đến, cho chúng ăn bánh và kem để chúng có thiện cảm với tôi. Tôi hồi tưởng lúc đó đứng ở trong bếp cả ngày với hy vọng dạt dào, vừa đưa ra yêu cầu quan trọng nhất cuộc đời mình. Cầm cái chai coca-cola trong tay mà run bần bật với sự lo âu. Tôi chờ đợi, không dám thở mạnh khi bà ấy vẫn đang tiếp tục lấy đồ tạp phẩm từ trong túi ra, như thể không hề nghe lấy tôi. Nhưng tôi biết là bà ấy có nghe.
Cuối cùng, chỉ khi tôi vừa không đủ can đảm lặp lại yêu cầu, bà xoay người lại và đáp lại tôi bằng 1 cái lắc đầu cợt nhã.
“Tiệc sinh nhật ư? Laura à, nhảm nhí thật đấy, sức đâu mà tao lo được cho 15 cái miệng ăn chứ. Má, tao còn chẳng nuôi nổi mày nữa đấy chứ! Tướng nhỏ xíu mà mày ăn cứ như voi ấy. Hoặc, ý tao xin lỗi, Betsy thì nuôi nổi đấy . Đồ này chỉ vừa đủ cho tao ăn trong ngày thôi, huống chi là cả chục đứa nhóc tỳ.”
Mặt tôi xụ xuống khi bà ta lắc cái đầu, lầm bầm cái gì đó rồi phóng ra phòng khách. Tôi nghe thấy tiếng nhạc mở lên và nhiều người bước vào cửa. Một số đi, một số ở lại; tôi chẳng hề quen biết họ.
Thật không công bằng, bà ấy thì tiệc tùng mọi lúc. Còn tôi thì sao? Tôi là 1 đứa trẻ! Tất cả bạn bè đều có tiệc sinh nhật và đám con gái ở trường sẽ biết tôi quá nghèo để tổ chức rồi chúng sẽ lại còn chọc ghẹo tôi nhiều hơn nữa. Nước mắt đã lăn tròn ở khóe, tôi nấc 1 tiếng trong khi chạy về phòng và đóng sầm cửa lại . Betsy đang nằm trên giường và mỉm cười. Nó thì lúc nào cũng cười. Thường thì sẽ làm tôi thấy khá hơn nhưng hôm nay nó làm tôi điên tiết . Nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi mà cười. Nó lại định bảo tôi đi làm chuyện xấu gì nữa đây. Đây là tại sao bà ta không chịu tổ chức tiệc cho tôi. Là bởi tôi gây ra quá nhiều rắc rối chỉ vì nó. Đều là lỗi của nó! Betsy không phải đến trường và Betsy không phải gặp rắc rối gì giống tôi hết. Và trong cái tâm trí non nớt, tôi tin tưởng tất cả là tại con búp bê, chứ không phải mẹ mình, là nguồn căn mọi sự.
Và rồi tôi trở nên cáu kỉnh. Tôi gào lên với với sự căm phẫn và ném cái chai thật mạnh lên giường. Cái chai văng trúng Betsy và nó ngã xuống sàn. Tuyệt. Tôi nhặt cái chai đập đi đập lại vào nó. Tôi nghĩ tôi nghe thấy nó cười và tôi lại đập mạnh hơn. Rồi tôi cười phá lên. Khi cơn giận được phát tiết, tôi lôi Betsy tới hòm đồ chơi và ném nó vào. Tôi đóng cái sầm lại và đá cái hòm vào tường; Tôi không bao giờ muốn thấy Betsy 1 lần nào nữa.
Từ sau Betsy tôi chưa từng có thêm con búp bê nào. Khoảng 1 tuần sau cảnh sát ập tới và 2 người phụ nữ tốt bụng đưa tôi đi đến ngôi nhà mới ở 1 tiểu bang khác, với đầy đủ đồ ăn, thật nhiều đồ chơi và không còn thuốc phiện nữa. Cái hòm đồ chơi xếp xó vào trong kho và cái xe ngựa đã biến mất. Tôi không bao giờ nhìn thấy mẹ của mình nữa. Khi lớn lên, ba mẹ nuôi thú thật với tôi rằng bà ấy ở trong tù, thụ án 25 năm. Đối với tôi vậy là quá tốt ; tôi không hề có cảm xúc gì với bà ta. Tôi vẫn mơ thấy ác mộng bởi cuộc sống với người phụ nữ đó. Nhưng rồi dần dần, tôi đã vượt qua. Tôi tập trung vào việc học và ngó lơ với những lá thư của bà ấy từ trong tù. Bà cố liên lạc với tôi vài lần trong những năm tôi 20 tuổi, nhưng tôi luôn luôn từ chối những cuộc gọi đó.
Thế đấy, đến tận sáng hôm nay. Tôi đã 30 rồi, với con cái đuề huề và một người chồng chân thành, yêu dấu. Tôi có 1 ngôi nhà rất đẹp, 2 con chó với sự nghiệp là 1 nhân viên xã hội cố gắng chu cấp cho con mình, không để chúng đau khổ như tôi xưa kia. Tôi hạnh phúc. Tôi vững vàng, và mãn nguyện . Rồi tôi nhận được tin nhắn thư thoại từ mẹ của mình báo tin rằng bà ta đã được ân xá và mong muốn được trò chuyện với tôi, tôi quyết định cho bà ta 1 cơ hội.
Khi bọn trẻ đã đến trường tôi bước vào trong kho chứa đồ ở sân sau để trả lời cuộc gọi của mẹ tôi. Cái kho này là lãnh thổ của bọn trẻ và chúng dùng để chơi đùa trong mùa hè. Tôi ngồi lên cái hòm đồ chơi cũ mà ngày xưa dùng để làm cái bàn tiệc trà và bấm số cho bà ta.
3 tiếng chuông vang lên.
“Hello? Laura hả con?”
“Chào mẹ. Mẹ khỏe không?”
“Ôi Laura, cảm ơn con đã nói chuyện với mẹ. Mẹ biết con đã có cuộc sống và gia đình cho riêng mình. Mẹ rất muốn được gặp gia đình con! Mẹ chỉ muốn nói là mẹ xin lỗi con. Về mọi thứ.”
“Mẹ à, mẹ không được phép gặp con của tôi – không bao giờ. Và từ khi bà gọi cho tôi, tôi sẽ nói những gì tôi muốn nói suốt mấy năm nay. Thuốc phiện, Heroin, chúng đã phá hủy con người bà rồi. Tệ nhất là bà lại kéo tôi xuống cùng với bà. Tôi chỉ mới có 5 tuổi thôi. Đó không phải là nhà dành cho 1 đứa trẻ. Thành thật mà nói, tôi ngạc nhiên là lâu như vậy bà mới bị bắt đấy.”
“Laura, mẹ biết nó như thế nào, nhưng quả thật mẹ chẳng hề biết gì cả! mẹ biết chuyện đó thật khó khăn và mẹ hiểu tại sao con cảm thấy như thế. Tại sao con lại căm thù và không muốn mẹ gặp cháu của mẹ. Mẹ đã hiểu ra được rất nhiều về sự tha thứ khi mẹ bị giam và chỉ… Ôi Laura, mẹ xin lỗi con về Betsy.”
“Betsy ư?” Tôi ngắt lại, lo nghĩ.
“Sao bà lại quan tâm đến nó?”
“Mẹ biết, Laura à, hãy tin mẹ đi. Đó là lỗi của mẹ, thuốc phiện, rồi tiệc tùng. Và Betsy, Chúa tôi, nếu như mẹ chịu để ý trông nom, nếu mẹ biết sự tình thế này. Nó đã đi rồi và tất cả là tại mẹ.”
Khi bà ta bắt đầu khóc, tôi vỗ vỗ ngón tay lên cái hòm đồ chơi, mất kiên nhẫn. Ma túy đã nướng cả bộ não bà ấy luôn rồi
“Mẹ à,” Tôi thở dài. “Tại sao bà lại nói về Betsy? Và cớ gì bà lại quan tâm tới vậy? Tôi biết Betsy ở đâu mà. Ngay bên dưới tôi này.”
“Con đang nói cái gì cơ, Laura? Chúa tôi, nó đang ở đâu!?”
Tôi cảm thấy không thoải mái.
“Thì.. Betsy ở trong hòm đồ chơi, nó luôn ở trong đó chứ đâu.”
Cả một khoảng im lặng.
“Ý con là sao em của con ở trong thùng ư?”
“Em tôi? Bà đang nói cái giống gì thế? Vã thuốc nhanh dữ vậy à? Bà lập kỉ lục rồi đấy. Betsy là 1 con búp bê chết dẫm mà thôi. Tôi khóa nó lại trong thùng đồ chơi vài ngày trước khi bà bị bắt rồi.”
“Laura… ôi quỉ ơi, không… không… Laura, con đã làm gì vậy? Mẹ không phải bị bắt vì nghiện ngập, Laura, mẹ bị bắt vì sự mất tích của Betsy! Con luôn gọi nó là búp bê bé nhỏ mà, nhưng mẹ đã nghĩ là con biết! Chúa tôi. Mẹ đã nghĩ là con biết. Laura, không, mày đã làm gì con của tao vậy?!”
Đầu óc tôi trống rỗng , không có tí cảm xúc, tôi đặt cái điện thoại xuống bên cạnh và đứng lên. Tôi có thể nghe thấy cái thanh âm bị bóp nghẹt bởi tiếng khóc đau đớn của bà ấy và tiếng tim mình đập trong ngực. Kí ức đang ùa về tâm trí, đe dọa sự tỉnh táo của tôi. Chúng đã đẩy cánh cửa trong tâm trí tôi bị khóa lại thật chặt đã quá lâu đến nỗi tôi đã quên là nó ở đó.
Liệu có thể chăng? Liệu chấn thương và thuốc phiện đã làm tôi tin rằng 1 đứa bé lại là 1 con búp bê ư? Van xin thức ăn, nhờ tôi bảo vệ nó khỏi những kẻ xấu.?
Không…
Tôi chậm rãi xoay con mắt vào cái bàn tiệc trà tạm thời. Chắc chắn là nó quá nhỏ; bạn không thể nhét vừa 1 người nào vào đó được. Bạn không thể. Nhưng rồi, thế còn 1 đứa bé rất nhỏ, đói khát, gầy yếu thì sao? Những điều tra viên liệu có thèm đi tìm kiếm 1 người trong cái hòm này không? Tôi thì không rồi đấy. Nó quá nhỏ. Và tôi chắc là mình đã mở cái hòm này ra vài lần trong suốt mấy năm nay rồi, phải không? Hoặc có cái gì đó ẩn sâu trong thâm tâm luôn luôn ngăn chặn tôi mở nó ra? Tôi không thể nhớ là đã từng nhìn thấy nó mở ra khi nào. Tôi quì xuống đất và tháo cái chốt. Tốt hơn là tôi không nhìn vào trong. Sau những gì đã trải qua, 1 cuộc sống mới và những thứ mà tôi đã gặt hái được. Tất cả sẽ biến mất nếu tôi mở cái hòm đồ chơi này ra. Tôi không nên mở. Tôi nên ném nó vào 1 bãi đất trống và quên đi sự tồn tại của nó. Tôi không nên nhìn vào trong…
Tôi đã mở cái hòm ra.
Tôi chưa từng có con búp bê nào cả. Mẹ tôi chưa bao giờ đủ khả năng để mua cho tôi. Tôi cũng chưa từng có cái xe ngựa đồ chơi nào. Nhưng tôi có 1 cái hòm đồ chơi; 1 cái hòm xinh xắn, màu xanh trắng. Và khi tôi lên 5, tôi đã đập chết em gái mình và bỏ nó vào trong.