Truyện cười: Chuyện tình nàng sơn nữ tên tờ-rinh

Tờ-Rinh nổi tiếng xinh và gợi tình nhất bản. Tờ-Rinh đi bới khoai ngoài rẫy, chả cần phải dùng cuốc thuổng đào xới, chỉ cần vén váy, những củ khoai to và dài đã tự động rẽ đất ngỏng lên; Tờ-Rinh đi bẻ ngô trên nương, chả cần vạch thân rẽ lá, chỉ cần mặc áo hở cổ show vòng một hững hờ, là những bắp ...

Tờ-Rinh nổi tiếng xinh và gợi tình nhất bản. Tờ-Rinh đi bới khoai ngoài rẫy, chả cần phải dùng cuốc thuổng đào xới, chỉ cần vén váy, những củ khoai to và dài đã tự động rẽ đất ngỏng lên; Tờ-Rinh đi bẻ ngô trên nương, chả cần vạch thân rẽ lá, chỉ cần mặc áo hở cổ show vòng một hững hờ, là những bắp ngô cứng ngắc, râu tóc lòa xòa đồng loạt ngóc đầu lòi ra đợi chờ đôi bàn tay Tờ Rinh sờ tới. Tờ-Rinh đi tắm suối, chưa cần bước xuống nước, chỉ mới mặc bikini đứng trên bờ thôi, thì đám cá chòi cá chuối tròn nần nẫn, đen sì sì chả biết ở đâu ngửi thấy mùi thơm đã ùn ùn ngoi tới…

Rồi một ngày, Tờ-Rinh dẫn người yêu về nhà ra mắt. Một sự kiện thật đáng vui mà chả hiểu sao ông nội Tờ-Rinh lại cứ buồn hiu hắt. Ông nội Tờ Rinh là người cao tuổi nhất bản này. Hồi bé, ông hay chơi cùng lũ bạn ở chỗ gốc cây bưởi đầu người (gọi là “bưởi đầu người” vì quả nó to như đầu người). Giờ, lũ bạn ông gần như chết hết rồi, cây bưởi đầu người cũng chết rồi, mà ông vẫn chưa chết. Dân bản quan tâm, gặp ông, thường lễ phép hỏi thăm: “Bao giờ ông chết?”. Ông cười đầy ưu tư, bảo: “Đợi cái Tờ Rinh cháu gái tôi lấy chồng xong đã!”.

Có lẽ cũng vì ngóng đợi và kì vọng quá, nên lúc gặp thằng cháu rể tương lai, ông mới cảm thấy nhiều hẫng hụt. Rồi ông gọi Tờ-Rinh lại, hỏi bằng giọng rất bực: “Người yêu con bận đến nỗi không đi ra mắt được hay sao mà phải nhờ ông nội nó đi thay?”. Tờ-Rinh sợ ông hiểu lầm, liền vội vàng giải thích ngay: “Dạ! Anh ấy chính là người yêu con, chứ không phải là ông nội của anh ấy đâu ạ!”.

Thấy ông thở dài, và hiểu được những trăn trở, khắc khoải trong lòng ông, Tờ-Rinh lại nhẹ nhàng dịu giọng: “Sau thời gian yêu nhau, con thấy anh ấy rất tuyệt vời! Ông cứ tiếp xúc với anh ấy vài lần thì ông cũng sẽ có cảm nhận giống con thôi!”. Ông nội Tờ-Rinh mếu máo cười: “Nói về thời gian thì chưa chắc ai hơn ai: Con yêu nó cùng lắm được vài tháng, còn ông học cùng lớp với nó từ mẫu giáo, lên cấp một, cấp hai lại ngồi cùng bàn. Chỉ có cấp 3 là ông bị đúp, học sau nó một lớp, nhưng vẫn cùng trường”.

Rồi ông nội cũng dịu giọng, nửa giận nửa thương: “Nói cho ông nghe, con yêu thằng bạn ông ở điểm nào?”. “Dạ! Con thích mẫu đàn ông lớn tuổi để con có chỗ dựa an toàn ạ!”. Ông Tờ-Rinh nghe thế lại thở dài: “Muốn dựa được thì cần phải cứng, nhưng ở cái tuổi nó rồi thì khó cứng lắm, có cố cũng chỉ được tí, rồi lại èo uột ngay thôi. Ông bằng tuổi nó, ông biết mà!”.

Đêm hôm đó, ông nội Tờ-Rinh nằm nhưng không thể nào chợp mắt. Ông nghe tiếng gió rừng rít qua song cửa từng hồi và liền sau đó là tiếng lá rơi xào xạc. Ông chợt nhận ra rằng ở cái tầm tuổi như ông – và như thằng cháu rể tương lai của ông – thì sự sống cũng mong manh chẳng khác nào những chiếc lá già: một cơn gió nhẹ thổi qua, chả biết rụng khi nào. Thế nên là thôi, đồng ý cho cái Tờ-Rinh lấy thằng ấy thì cũng chẳng sao, coi như là một sự đầu tư cho tương lai.

Nhắc đến đầu tư cho tương lai, hẳn ai cũng nghĩ đó là một điều rất xa mờ và nhiều rủi ro, nhưng trường hợp của Tờ-Rinh cháu ông thì không thế, vì cái tương lai huy hoàng của nó dường như đã ở rất gần, đã nhìn được rất rõ rồi: giỏi lắm cũng chỉ năm, bảy năm nữa thôi chứ mấy!

Hơn nữa, cháu ông yêu và lấy thằng bạn ông cũng có nhiều cái hay. Nó sẽ có một tình yêu ngát xanh, như ông bà anh, à nhầm, như ông bà nó: “Ngát xanh” là bởi tiêu toàn tiền đô, tiền polyme mệnh giá 500k; “Như ông bà” thì rõ rồi, vì chồng nó bằng tuổi ông, học cùng lớp với ông, thì chả như ông bà!

Và lại, từ xưa, phận làm dâu luôn khổ, nhất là Tờ-Rinh cháu ông vốn rất vụng về, chỉ khoéo cái khoản khoe ba vòng cơ thể, phải sống cùng bố mẹ chồng, rất dễ bị họ cười chê, chửi mắng ê chề, thậm chí còn bị mẹ chồng xem như tình địch. Thành ra, nó lấy thằng bạn học của ông, có khi lại thích, vì chồng ngoài bảy chục thì khả năng cao là bố mẹ chồng không còn, nếu còn cũng đã gần trăm rồi, ăn còn chả nổi, sức đâu ra mà chửi?

Với lại tuổi của hai chúng nó – đứa 27, đứa 72 – ông thấy khá hợp. Tuy xét theo phương diện cộng trừ toán học thì có chút chênh lệch, nhưng xét theo phương diện sim số đẹp, thì 27 – 72 thuộc dạng sim soi gương, sim gánh đảo, được giới buôn sim và mê sim số đẹp săn lùng và đánh giá rất cao…

Ông nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại, buông theo giấc mộng đang kéo đến chập chờn…

…Một cơn gió rừng thổi tới

Xuyên qua đám lá lao xao

Đời người tựa như chiếc lá

Ai biết rụng rơi khi nào!

Thôi thì cầu mong cho chuyện tình của hai đứa được thuận giò xuôi bướm, à nhầm, được thuận buồm xuôi gió!

Tác giả: võ tòng đánh mèo blog

0