01/03/2018, 16:30

Thơ hay họa ảnh quê hương, cảnh làng quê đẹp nhất

Tổng hợp những bài thơ hay họa ảnh đẹp quê hương, cảnh làng quê nông thôn Việt Nam đẹp nhất. Đó là chùm ảnh tuyệt đẹp về quê hương thơ mộng có kèm thơ minh họa.. Một miền quê nghèo yên bình đã nuôi ta khôn lớn. Với dáng mẹ tảo tần và hình cha dãi dầu mưa nắng. Tuổi thơ nghèo nhưng ngập tràn ...

Tổng hợp những bài thơ hay họa ảnh đẹp quê hương, cảnh làng quê nông thôn Việt Nam đẹp nhất. Đó là chùm ảnh tuyệt đẹp về quê hương thơ mộng có kèm thơ minh họa..

Một miền quê nghèo yên bình đã nuôi ta khôn lớn. Với dáng mẹ tảo tần và hình cha dãi dầu mưa nắng.
Tuổi thơ nghèo nhưng ngập tràn hạnh phúc bởi lòng yêu thương, sự chở che của cha mẹ. Và những cảm xúc bồi hồi lắng đọng cứ mãi theo ta...

Ảnh cây tre trên con sông quê hương

LỤC BÁT NHỚ QUÊ

Thơ: Thanh Trần
Trăng tàn lặng lẽ trôi xa
Đem theo nỗi nhớ quê nhà về đâu
Nhớ miếng vá bạc đổi mầu
Trên vai nắng cháy đồng sâu cha cày

Nhớ cơn gió tối lắt lay
Mâm cơm chờ mẹ giờ này trên nương
Cả đời gánh gió vác sương
Công cha nghĩa mẹ đêm trường con mang

Nhớ ngày giọt lệ...thắt tang
Người đi...kẻ ở đôi đàng chia ly
Tiếng ai...than khóc từ bi
Nơi xa đất khách biết gì về đây

Đêm mơ đoàn tụ xum vầy
Bên căn nhà nhỏ hàng cây ven đồi
Ở nơi rừng thẳm xa xôi
Miền quê của mẹ bồi hồi trong con.






Mời bạn xem tiếp..
Ảnh quê hương buổi chiều đẹp

BÀI THƠ: CHIỀU QUÊ HƯƠNG

Thơ: Đặng Minh Mai
Nơi xóm nhỏ quê tôi nghèo đói lắm
Ngọn đèn dầu đượm thắm cháy bao đêm
Cháo với rau ngày hai bữa êm đềm
Nuôi tôi lớn ngọt mềm trong ân nghĩa

Mẹ tần tảo gieo ngô và trồng mía
Cha nhọc nhằn vun tỉa lúa sớm hôm
Để mùa về có hạt thóc nồng thơm
Cho tôi được bữa cơm ngon gạo trắng

Đời cha mẹ dãi dầu bao mưa nắng
Bước chênh vênh canh vắng những đêm trường
Chắp cho tôi đôi cánh rộng tình thương
Người mải miết dọn đường cho tôi bước

Tôi khôn lớn cha lưng còng tóc cước
Mẹ xa tôi trong nước mắt đầm đìa
Chuyện vui buồn nay chẳng được sẻ chia
Chỉ gặp mẹ đêm khuya trong giấc mộng

Chiều quê thổi cơn gió quen lồng lộng
Thấy tim mình xao động mắt cay cay
Tôi dõi nhìn xa tít phía chân mây
Lòng nghèn nghẹn vơi đầy bao thương nhớ.

Ảnh quê hương đẹp nhất

BÀI THƠ: MANG BÓNG QUÊ HƯƠNG

Thơ: Hồng Dương
Con đương nhỏ đưa tôi về nơi đó
Làng quê nghèo cây cỏ vẫn đơm bông
Lúa dâng hương bay kháp cả cánh đồng
Quê tôi đấy mênh mông tình nồng ấm

Ngọn đèn nến sáng vàng trong đêm thẩm
Sách vỡ màu đen sầm dấu than bay
Sắn với khoai qua bữa những tháng ngày
Bao năm học bàn tay bươn trải khắp

Tôi thương mẹ nhớ cha từng bầm dập
Bảo ban tôi hồn chắp nối thêm hồn
Vai tạo tần che mẹ thức sớm hôm
Nuôi tôi lớn ôn tồn khuyên tôi bước…

Gian trần ải qua bao lần mất được
Bạn đời ơi ! hồn nước ở trong tim
Yêu quê hương nên mãi mãi đi tìm
Màu tươi sáng cánh chim bay bất tận…






Mời bạn xem tiếp..
Ảnh quê hương lúc hoàng hôn đẹp nhất

BÀI THƠ: CHIỀU LÀNG QUÊ

Thơ: Quốc Hoài
Một góc trời, miền quê tôi xa thẳm
Đã bao lần chịu lắm nỗi gian nan
Đạn như mưa...cứ trút phủ vô vàn
Để dân chịu cảnh lầm than nghèo đói

Mẹ tần tảo giọt mồ hôi gieo lối
Gánh nhọc nhằn sớm tối chẳng màng đâu
Đổi niềm vui là bữa cháo bữa rau
Vun tình thương mãi ngọt ngào sâu nặng!

Ba dầm dãi suốt hai mùa mưa nắng
Đếm thời gian cứ lẳng lặng dần trôi
Cả cuộc đời tính được mấy ngày vui?
Cứ trở trăn đoạn đường tôi bước đến

Chiều làng quê rì rào cơn gió quyện
Dâng nỗi niềm xao xuyến ở trong tim
Chút bâng khuâng phả lấp cảnh im lìm
Lòng nghe chát...đời ba chìm bảy nổi

Bước chong chênh những ngả đường rộng lối
Tìm ở đâu...tiếng mẹ nói ngày xưa...!
Ngước mặt nhìn giữa khoảng lặng xa đưa
Thấy nao nao ngỡ vừa trong giấc mộng.


Ảnh ngôi nhà tranh tỏa khói lam chiều

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG TÔI

Thơ: Giọt Buồn Không Tên
Quê tôi nghèo ngày hai lượt nắng mưa
Cạnh bến sông hàng dừa nghiêng rũ bóng
Chiếc cầu tre chênh vênh chiều gió lộng
Cuối chân trời lắng đọng ánh hoàng hôn

Khói lam buồn nhà ai tỏa cuối thôn
Nồi canh ngọt hương bồn bồn ngan ngát
Ơ kho quẹt với vài con tép bạc
Bửa cơm nghèo tuy mộc mạc mà vui

Thương mẹ nghèo mà lòng dạ bãi bui
Manh áo vá đã đượm mùi mưa nắng
Vì chồng con mẹ hi sinh thầm lặng
Đời nhọc nhằn mà sao chẳng lời than

Thương cha già ngày hai buổi gian nan
Sớm đồng sâu hay những chiều ruộng cạn
Đôi vai gầy quằn thêm cùng năm tháng
Tóc bạc màu ôm vần trán nhăn nheo

Quê tôi còn nhiều vất vả gieo neo
Mùa mưa đến mái tranh nghèo trơ trọi
Chỉ đủ che những tháng ngày đấp đỗi
Một kiếp nghèo trôi nỗi với lầm than

Nay tôi về khi mõi bước chân hoang
Sao bổng thấy ngỡ ngàng trên lối cỏ
Mái tranh sơ bên bờ ao còn đó
Vẩn êm đềm trong cơn gió chiều hôm

Bếp lữa hồng còn thoang thoảng hơi rơm
Mẹ cặm cụi bên nồi cơm vừa nấu
Giọt lệ rơi đã từ lâu chôn dấu
Mắt cha cười sao thấu nỗi chờ mong

Canh bồn bồn ơ kho kho quẹt lòng tong
Mùi cơm dẽo thơm nồng hương lúa mới
Dù có đi ngàn dặm xa dịu vợi
Quê hương nghèo vẫn mãi đợi chờ tôi.
0