Tâm Sự: Thời Gian Rồi Sẽ Xóa Nhòa Tất Cả
– Truyện Ngắn: Thời Gian Rồi Sẽ Xóa Nhòa Tất Cả Tôi đã từng nói với em, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả… Tôi thích hơn bình mình, hay đúng hơn là tôi chẳng hề thích bình minh tí nào mặc dù nhiều người yêu nó, hoặc đa số những buổi rạng sáng tôi đều vùi mình trong chăn, hoặc bình minh nó ...
– Truyện Ngắn: Thời Gian Rồi Sẽ Xóa Nhòa Tất Cả
Tôi đã từng nói với em, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả…
Tôi thích hơn bình mình, hay đúng hơn là tôi chẳng hề thích bình minh tí nào mặc dù nhiều người yêu nó, hoặc đa số những buổi rạng sáng tôi đều vùi mình trong chăn, hoặc bình minh nó mang trong mình đậm quá sự rộn ràng nhộn nhịp, hoàng hôn vốn bình lặng hơn.
Không gian yên tĩnh, buồn và ma mị bởi xen lẫn tiếng bìm bịp kêu chiều, tôi ngồi trước một bãi cỏ rộng lác đác mấy bồi đất cao, mấy cái hồ và đám lau ngả đầu theo , nơi đây, hình như gần hai năm trước tôi và em cũng ở chỗ này, giữa trưa, ngắm nhìn cảnh vật. Đây là nơi tôi thường đi dạo mỗi khi về nhà, một chốn hiếm hoi mỗi hoàng hôn còn những đàn cò về tổ, có tiếng dế, có những đàn chim sâu và én chao liệng giữa không trung, xa tiếng thị thành, xa miền nhộn nhịp. Tôi đang tự hỏi, ta ở đây để nhớ về em, hay vì quá nhớ em mà đôi chân vô thức tìm về nơi cũ?!…
… Anh ơi! Không biết 2 3 năm nữa của mình như thế nào anh nhỉ? Tôi muốn bật cười vì câu hỏi tưởng chừng như quá trẻ con ấy, nhưng mà cũng khó trả lời thật, lúc ấy ngôn từ của tôi bị gò bó trong một vũng ao tù, thật khó khăn để trả lời những câu hỏi như thế. -Mình vẫn còn yêu nhau, yêu nhiều hơn bây giờ. -Thế lỡ ngày mai mình chia tay thì sao? -Thời gian sẽ xóa mờ tất cả… Em có vẻ buồn sau câu trả lời của tôi.
Thời gian nào có vô tình? Sao nhiều người khiển trách thời gian đến thế, hãy trách sao những nhớ nhung chỉ tựa như hạt bụi để dòng thời gian có thể rửa trôi một cách dễ dàng, hãy trách rằng kỷ niệm bên nhau sao mỏng manh như gió, để một áng mây qua cũng đủ kéo gió đi xa, người ta hững hờ vui bên tình mới không một lần ngước nhìn quá khứ, không một lần nấc nghẹn ngọt ngào sao vô vị, lạt lẽo đến tận cùng, trách, trách người ta dối lòng để quên đi, hãy trách những điều như thế, đừng làm tội thời gian.
Em! Cơn gió của buổi hoàng hôn cuối thu khiến những chiếc lá cuối cùng bâng khuâng xa lìa cõi cội, một thứ đau đớn ngọt ngào làm con người ta ngu muội dại khờ, mấy ai nói heo may lạnh lẽo hay giận dữ? Ồ không! Nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến vô tình, nhẹ nhàng như òa vỡ. Em! Cuộc tình đầu tiên đến từ hoàng hôn để khởi đầu cho màn vô tận, tôi đã không ước em là ánh ban mai, bởi tôi đã cảm ơn vì cuộc đời có những buổi hoàng hôn như thế, tôi cảm ơn tình yêu, vì đã cho tôi một mối tình như thế!
Hai năm sau là đây! Chẳng có câu trả lời nào cho tương lai thỏa đáng hơn là chờ đợi nó, là tôi ngồi đây và viết những dòng hay tâm sự về mối tình đã thuộc về thuở xa xưa cũ nát, về những kỷ niệm không còn lành lặn hay nhớ thương đã vơi đi mất nửa, là đây! Là khi hai tôi chẳng thể nhìn nhau hay ngồi chung với đám bạn tám chuyện, chẳng thể nói với nhau những lời quan tâm hay lo lắng, rồi mai này ai cũng sẽ vui bên một nửa của người kia, thứ sót lại có lẽ là nỗi nhớ cùng những áng thơ tình không còn cảm xúc.
Khi con người ta giả vờ rằng họ chẳng cần nhau, cho đến khi họ nhận ra họ không giả vờ thì mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, sự trống rỗng đã bắt đầu xâm chiếm con tim và họ cần một điều gì đó để lấp đây khoảng trống: Một tình yêu mới! Dối lòng đôi khi là điều duy nhất giúp họ được vui nhưng đôi khi đó là thứ giết chết một tình yêu thực sự. Với tôi, tình yêu đã chết, thứ còn lại không quá hai chữ hoài niệm, tình yêu đến với những áng thơ trong mấy buổi hoàng hôn ảm đạm, khói thuốc nhuộm xám trời chiều, , lạc lõng…
Như có phép màu đưa tôi trở về quá khứ, vẫn câu hỏi ấy, vẫn nụ cười và ánh mắt từ thuở nảo nao nào ấy: Lỡ ngày mai mình chia tay nhau thì sao? Tôi muốn trả lời một câu khác dẫu là nói dối, tôi không muốn nhìn thấy nét buồn ngày ấy, không một lần nào nữa, nhưng như một chiếc máy được lập trình, vẫn thế, như muốn nổ tung khi không điều khiển được chính bản thân mình, như muốn thoát ra cái vỏ “tôi” cứng nhắc, muốn thét lên, muốn gào lên giận dữ, cảm thấy người đẫm mồ hôi, tôi tỉnh giấc!
Đôi khi, hành động vĩ đại nhất của tình yêu là không làm gì cả…
Cơn sốt chưa hạ hẳn, mẹ ngồi bên cạnh, tay sờ trán, vẻ mặt lo lắng, gần tết rồi, còn đau… Tôi bảo mẹ ra đi, tôi ngủ, thở dài, tự nhủ với lòng rằng sẽ sớm quên thôi, thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả, điều đó đã đúng với em, và chẳng còn xa nữa, điều đó sẽ đúng với tôi…
Sẽ chẳng còn lâu nữa!!!
– Xem thêm