Tâm Sự: Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên…
: Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên… Trong những giấc mơ nhằn nhọc của nỗi đau tình cũ, tôi tìm về một thoáng tuổi của 17 khi con tim chưa một lần nhuốm màu cơm áo. Những con đường quanh co xanh rờn dẫn dắt những bước chân hoang đàng dấn vào chốn lạ. “Á cái đù, hòn đá to thế, á đù lúa ...
: Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên…
Trong những giấc mơ nhằn nhọc của nỗi đau tình cũ, tôi tìm về một thoáng tuổi của 17 khi con tim chưa một lần nhuốm màu cơm áo. Những con đường quanh co xanh rờn dẫn dắt những bước chân hoang đàng dấn vào chốn lạ. “Á cái đù, hòn đá to thế, á đù lúa kìa, đù móa đường đèo phê quá tụi mày ơi!”… Có xăng thì xách xe đi, có bạn bè thì đi, có tri kỷ thì đi, có khát khao thì đi, có mơ ước thì đi…
Quá khứ của tôi với những mơ ước trong veo không ngần ngại với tay lên vòm trời rộng. Chẳng ngại mồm rủ rê một lũ bỏ học để bon bon trên mấy chặng đường, cả đám í ới gọi nhau ha hả trên những nẻo xa, để rồi khi về trên tay mỗi thằng là những tờ biên bản của cảnh sát giao thông mà miệng vẫn cười toe toét…
Những dấu chân xưa còn mập mờ đâu đó trên mấy chặng đường gần thôi mà xa thăm thẳm, để giờ đây cứ mãi tìm hoài nơi đâu xa lắc mà với tay chẳng chạm được cái hồn xưa. Tôi đâu còn phải hét lên khi qua những con đèo sỏi đá, tôi đâu còn phải dừng xe lại bên lề để chạy qua chạy lại một cái hố gà trên đường bụi, một ánh mắt, một nụ cười, một cái tâm hồn trong veo chưa vấy bẩn bởi đời thì biết tìm đâu?
Ai đi, ai cười, ai hả hê với nàng xuân ghé qua cái tuổi đôi mươi chưa lần tan vỡ, ta cúi đầu với những ngọn đèo run rẩy nốc một ngụm rượu ngô nhạt thếch với điếu thuốc đã tàn. Ai bình yên với người bạn đường nâng khăn sửa túi, ai dịu dàng với một vòng tay nhỏ nhắn cùng qua cái nắng, cái , ta ngậm ngùi khép áo đi tìm trên lối xa xăm mơ về bóng hình xưa cũ, tay rám nắng viết u sầu vào khúc tình thơ diệu vợi… Ai đi để tìm vui, giữ lấy nụ cười, ta đi để níu lấy ưu tư, đang hồi ngoắc ngoải…
Một bóng liêu xiêu vắt vẻo bên đèo không còn đủ sức níu lại lòng ta đang mơ màng những ngày đã cũ. Ta có thể chạy tới ngày mai, ta có thể chạy về phía cuối chân trời để đuổi theo những mùa hoa dại, nhưng tìm đâu đây một thuở thanh yên đã mãi qua rồi? Trên những vòng xe không mệt mỏi với hi vọng xa vời, phía cuối con đường là những tia nắng đầu tiên, trên đầu là và lòng ta uống đầy sương lạnh ngắt, mỏi quá, dừng lại ven đường để kéo vài ba hơi thuốc, khói loang xám cả một khoảng trời đằng xa, xa nữa, ái chà chà! …
Hãy đi bằng tâm hồn để không phải mỏi đôi chân, hãy lắng nghe bằng con tim để thấy xao lòng một bản tình ca của trời, của đất. Cái tội nghiệp của không phải là chưa đi được nhiều nơi, mà rằng đã đặt chân đến quá nhiều nơi nhưng chưa bao giờ là thật sự đến cả. Trên những nẻo đường cô đơn ta ước gì được cắn và nuốt cả một khoảng trời rộng lớn, ta ước gì được thét lên mà át đi cả tiếng tình xưa cứ hoài thổn thức trong lòng, để mà cảm nhận, để mà yêu…
Đoạn đường dài đấy, bao nhiêu? Nơi ta mơ là một khoảng trời vô tận, là lang thang trên những ký ức và tương lai, là lẫn lộn giữa khát khao và nỗi đau dày vò mỗi tối, ta hay chăng ta đi với cái niềm nỗi khát khao hư tạo…
Tự bao giờ mà những chuyến xe bắt đầu cô đơn, ? Vì điều gì, vì người nào? Tiếng ai than thở buồn rầu nặng lòng đôi chân lữ thứ, khúc hò nào ướt nhịp môi xưa, thôi thôi, ta đi, ta đi…
Tự bao giờ mà đã là đêm? Tự bao giờ ta đã biết yêu một tiếng động nuốt trọn tiếng của ngàn xa, tự bao giờ ta yêu màu đôi mắt bàng bạc trăng ngà của trời khuya lạnh, vì đâu, vì điều gì, vì người nào? Ai mà chẳng biết, mớ tâm tình của những kẻ đi hoang vô cùng đơn giản. Cứ đi thôi, đi thôi, chẳng mấy chốc đâu là bạc mái đầu.
Những ngày thanh yên đã qua, một thời ngày ấy ta đã ước lớn lên thật mau để được dễ dàng hơn, để vui vẻ hơn. Rồi khi lớn lên với dòng thời gian không sắp xếp gọn gàng bao nhiêu bề bộn, những chặng đường lại muốn ngược về quá khứ một thời…
Liệu mai này ta có luyến tiếc bây giờ, thời gian không trở lại, ước mơ là mơ ước. Và nếu muốn tương lai không luyến tiếc hôm nay, thì tôi, bạn, chúng ta đã biết làm gì rồi đấy thôi?
Đôi khi nhớ lắm cái tiếng gọi của núi rừng, ngàn khơi sóng vỗ, đôi khi thèm lắm một mình một cõi uống trọn cái , ngắm nhìn những hạt sương mơ còn đọng trên phiến lá hoang như đôi mắt của một con sói dại, ngắm nhìn rừng núi cõng đèo, cheo leo. Một điếu thuốc khơi sương đầu sớm, một tâm hồn thắp cả thời trẻ của tuổi 20 đôi lần trăng vỡ, rồi trong nụ cười ta nghe đâu đó tiếng nấc ngập ngừng cố giấu, mà buông…
Thèm lắm!
Ừ, thèm thì đi…
Đi thôi em, đi để cảm nhận, đi để mà yêu
Đi ngắm mùa trăng liêu xiêu
Nhớ thời mười tám
Đi thôi em, đường xa lắm, đời đâu xa lắm
Một cái quay lưng đã bạc mái đầu…Khóc đi em cho mắt bạc trăng mờ
Rồi theo anh, quên đi bụi tình ngày cũ
Vai lả rã rời, chân chùng mỏi gối
Hoàng hôn vào tối
Đẹp!
Em khóc đi em…Này tặng em những ánh sao khuya
Này cho em bình minh nắng ấm
Này tặng em cơn mưa ướt đẫm
Này cho em cả một cuộc đờiEm nín đi em…
()
Tâm Sự: Đi – Cho Quá Khứ Thanh Yên… – Xem thêm hoặc và