Tâm Sự: Mùa Thu Là Mùa Của Sự Chia Ly
: Là Mùa Của Sự Chia Ly Ấy là một buổi thu sang sớm, nhè nhẹ thoảng hương cỏ đến bên ta như âu yếm rồi khẽ làm rối mái tóc ngang vai suôn mượt của em, làm em phải đưa tay vuốt với nụ cười ngại ngùng và một câu mắng nhẹ: “gió mùa này lạ thật, cứ chợt đến, chợt đi, thật là ghét ...
: Là Mùa Của Sự Chia Ly
Ấy là một buổi thu sang sớm, nhè nhẹ thoảng hương cỏ đến bên ta như âu yếm rồi khẽ làm rối mái tóc ngang vai suôn mượt của em, làm em phải đưa tay vuốt với nụ cười ngại ngùng và một câu mắng nhẹ: “gió mùa này lạ thật, cứ chợt đến, chợt đi, thật là ghét quá”… Hàng cây già trên con đường thả rơi vài sợi vải dư trên bộ áo vàng mới sắm xuống lối nhỏ. Chiều buông, những tia muộn như cũng ngẩn ngơ nuối tiếc cảnh mà chẳng muốn về, điểm thêm vài sợi sáng lên làn mây cho rực lên màu tím tận phía chân trời xa tít…
Ấy là ký ức về mùa thu của ta, nhẹ nhàng và … Nghe tiếng ve hè chỉ muốn hạ đi mau, nhường chỗ cho thu để lại được ngắm chiều xuống cùng em, rồi bàn tay sẽ tìm lấy bàn tay trong màn thu cuối chiều bay bay phảng phất. Nhưng giờ mới nhận ra, mùa thu vốn dĩ chẳng phải là mùa yêu, từng chiếc lá vàng cố gắng bám lấy thân cành trong những phút cuối cùng dường như đã nói lên tất cả, rồi cũng sẽ xa thôi… Để nhường chỗ cho sự nảy mầm và những chiếc lá đẹp hơn, phải không thu? Phải chăng mi là mùa của sự thay thế những gì đã cũ!
Chiều nay, một trời thu âm u đầy mây gió, nặng trĩu bầu trời là những dạt mây đen giăng kín, lối nhỏ chiều xưa không phải lác đác vài chiếc lá, mà gió ùa qua mỗi lần là y như rằng lá sầu rơi như trút, gió mạnh lắm, gió như giận giữ trước những gì mà thu mang lại.
Ta mông lung không biết đang nghĩ đến điều gì, đến khi gió làm rơi điếu thuốc trên tay mới chợt thấy vai mình lành lạnh, rồi mới nhận thấy có một thứ gì đó xâm chiếm con tim, chiếm trọn con tim mà trống rỗng lạ kỳ, một sự trống rỗng nặng nề. Những tia nắng đâu rồi? Hình như nắng cũng thấy sợ mà đi về nơi xa biền biệt, tìm mãi phía chân trời cũng chỉ là những lằn mây đen buồn bã, và rồi mưa xuống,
Mưa đang chạy trốn một điều gì đó, mưa vội vã đến lạ, chưa kịp nhận ra là mưa thì áo đã ướt đẫm tự lúc nào, mưa rơi trên đôi mắt buồn hoen thâm vì bao thao thức, mưa rơi trên đôi môi khô ráp, mưa rửa trôi những gì thu năm trước để lại. À! Không phải mưa chạy trốn, mà mưa đang cố gắng giúp ta nhận ra sự thật và bỏ đi những mơ mộng thuở nào, phải không mưa? Ta biết rồi, thu của ta chỉ là thu của quá khứ, mà thu thực sự là mùa của gì nhỉ? Sao mùa ấy có em, ta thấy thu đẹp đến lạ lùng, nay thì thu thật là đáng sợ.
Có lẽ em ngày em đi là một ngày mùa thu, làm ta nhớ nhung; cô đơn; đau đớn; để rồi bây giờ mỗi khi thu đến, ta lại sợ thu chăng?
– Xem Thêm hoặc