Tâm Sự: Đi Thôi! Đi Để Hạ Vàng – Đi Để Ngày Xanh…
: Đi Thôi! Đi Để Hạ Vàng – Đi Để Ngày Xanh… là vậy, hạn là vậy, thế nhưng… Vẫn có một hiền dịu rải nhẹ nắng chiều, nắng khẽ khàng len qua những áng mây xa xôi cuối chân trời đằng tây để soi rạng dáng ai lom khom đang dắt trâu về trên ngõ. Cánh đồng xanh mượt, trời đã ngả màu, ...
: Đi Thôi! Đi Để Hạ Vàng – Đi Để Ngày Xanh…
là vậy, hạn là vậy, thế nhưng…
Vẫn có một hiền dịu rải nhẹ nắng chiều, nắng khẽ khàng len qua những áng mây xa xôi cuối chân trời đằng tây để soi rạng dáng ai lom khom đang dắt trâu về trên ngõ. Cánh đồng xanh mượt, trời đã ngả màu, tiếng hát nơi đâu nao lòng lữ khách… Phía xa xa, từng ngọn sóng đồng xanh nhấp nhô che giấu rồi ẩn hiện vài ba bóng nón, những chấm trắng cô quạnh giữa trời, giữa đời… nhuộm vàng tia nắng ngày muộn, để ta mơ…
Một sớm bên vách nhà gim mùi mái rạ, ai khẽ hát ngân nga bản nhạc yêu đời, ta lặng người điệp khúc tình ca, cảm nhận. Tiếng gà tinh mơ vô tình đánh thức chùm hoa ngũ sắc mớ ngủ ngoài bờ giậu, ai vuốt tóc mềm đón sang ngang, ta khép áo lẻ loi, ngắm nhìn nắng sớm, để tim gầy…
Ta – một kẻ trốn chạy những rối ren đáng chán đang ngấu nghiến mảnh tình cũ nát, ta – một kẻ , thả hồn rong ruổi khắp nơi đằng sau tay lái . Bánh xe mệt nhoài lăn từng vòng, lỡ nhịp, một cánh hoa rừng tim tím bây chừ đủ sức để níu lại động cơ đanh thép nổ vang, dừng, mồi điếu thuốc giữa cái chốn xanh rờn cây cối, nghe tiếng thiên nhiên, ta biết ta đang thở cùng nhịp với đất trời, dẫu mệt…
, mưa rơi, ta chạy dưới mưa cho từng hạt mưa lộp độp trên khuôn mặt, đau rát, rồi dừng lại một quán nhỏ ven đường, co ro sưởi ấm và trò chuyện với một lão ông phúc hậu râu tóc bạc phơ, lão đang nướng bánh tráng, nướng xong một cái lão lại ngồi chồm hỗm để rít ba hơi thuốc lào, lão mời ta một điếu, học đòi, ho sặc sụa, nhai vội miếng bánh tráng dừa, nốc ngụm chè xanh, mỉm cười ngượng nghịu..
Đoạn đường lên đèo xuống dốc quanh co, những cơn gió tuy nhẹ nhàng mà mát lòng đến lạ, ai vui đùa tung tăng như mới hái được bông hoa chớm nở, ai chạy nhảy tươi cười với bộ quần áo dễ thương duyên dáng, ta bình lặng, lạc loài, cho xanh xao tháng ngày… Ơ kìa? Tấm rừng vàng biển bạc gì gì ghi sai chính tả, ta nổi hứng lên cười điên dại như một gã khờ, nhưng ai mới là người đã làm cái điều ngốc nghếch?
Chiếc lá khô rơi nghiêng vạt nắng chiều, sắc vàng vọt bùng lên thi vị thê lương giữa non xanh kì diệu. Mây cao ngạo ngước đầu quay đi chỗ khác, nắng vui mừng hả hê uống giọt mồ hôi… Chiều ươm vàng rung rinh hoa cúc, bước chân ta hoang dại lẽo đẽo chẳng biết hướng về, sầu gọi sầu thăm thẳm chân mây… Phiêu diêu lạ! Bình yên lạ!
Cô gái nào kia? Ơi cô nàng mặc chiếc quần đùi ngắn cũn, chiếc áo cộc cằn như mảnh vải tả tơi ngồi tạo dáng bên đóa sen hồng, đóa sen tinh khôi là thế, cô bày trò chẳng thấy ngại sao? Thô thiển lạ kỳ, ta nhớ về một đoạn tản văn ngày xưa từng viết: “Ngày nắng hồng, cô nắm tay anh đi trên con đường xanh óng nắng ươm, bên những hàng xoan vào hạ, cô mỉm cười với anh, những cánh hoa xoan như cũng ngại ngần mà rơi lịch bịch, lộp bộp.”
Đi thôi… đi để ngày xanh, đi để hạ vàng, đi để nuôi nấng dằng dặc ưu tư không còn bến đỗ…
Những chuyến đi với ta vẫn chưa bao giờ là đủ, ừ thì đoạn đường với ta bao giờ cũng dừng nơi một hạn mốc nơi nào, nhưng tâm hồn thì không, nó vẫn mãi thong dong những chốn xa xôi khi bánh xe ta lăn trên những đoạn đường về, bởi vì… bởi vì như thế! Nó như thế và nó là như thế.
Tâm Sự: Đi Thôi! Đi Để Hạ Vàng – Đi Để Ngày Xanh… Xem thêm hoặc