21/02/2018, 08:33

[Tâm sự] Bạn cùng bàn

Vậy là một năm học mới lại bắt đầu. Tôi nghe đâu đây tiếng trống rộn vang, nghe đâu tiếng gió thu thì thào, đưa đẩy những ước mơ về tương lai bay cao, bay cao mãi. Hè chợt đến rồi chợt đi, vội vã. Thu về, lòng những học trò như tôi ...

Vậy là một năm học mới lại bắt đầu. Tôi nghe đâu đây tiếng trống rộn vang, nghe đâu tiếng gió thu thì thào, đưa đẩy những ước mơ về tương lai bay cao, bay cao mãi. Hè chợt đến rồi chợt đi, vội vã. Thu về, lòng những học trò như tôi chứa chan bao nỗi niềm. Những kỉ niệm về năm học cũ, những bài học mới cho sau này, những dấu ấn đầu tiên về một mái trường mới dần ẩn khuất.

Trống vang, rộn rã. Cả lớp chúng tôi lưu luyến nhìn Giang bước vào lớp học mới của mình. Một năm học trôi đi, Giang và cả tập thể 10A1 gắn bó với nhau, cùng cố gắng học tập và sẻ chia với nhau chỉ còn là quá khứ. Tôi bùi ngùi nhìn đứa bạn cùng bàn chuyển lớp, lòng nặng nề không yên.

bancungban2

Tôi nhớ về những ngày đầu bước chân vào ngôi trường này – trường THPT Mỹ Đức B yêu dấu. Màu đỏ thắm của lá cờ, màu tường vàng rực lên trong nắng đầu thu còn oi ả và hòa nhịp vào đó là tiếng lòng tôi nghe như rạo rực.

Tôi là một đứa khá trầm tính, vì vậy mới đầu gần như chẳng quen ai ngoài mấy đứa cùng xã. Nhưng theo thời gian, chúng tôi dần hiểu nhau, hòa hợp. Bàn tôi khi ấy có bốn đứa. Cái Linh luôn hoạt bát, nhiều chuyện nên đôi khi nó nói tôi như con tự kỉ. Giang thì cũng chỉ thân với mấy đứa cùng xã tôi, sau dần thì gắn bó với cả lớp. Ngân – đứa ngồi cạnh tôi mới đầu ít nói chuyện với tôi lắm, nó với Linh thì tám mãi chẳng nghỉ. Tôi thấy mình có vẻ lẻ loi. Những ngày đầu cấp ba trôi qua trong bình lặng, bốn đứa chúng tôi quen và hiểu được cá tính của nhau nên thân lắm.

Thời học sinh, có ai không một lần cười? Có ai không một lần khóc? Những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè luôn gắn bó với nhau chợt ùa về trong những suy nghĩ miên man. Dòng chảy thời gian luôn chẳng chờ đợi ai, và cơ hội là do con người tự nắm lấy. Tôi biết sự lựa chọn chuyển lớp của Giang là đúng. Nhưng gắn bó với nhau cả một năm dài, lòng có thể nào không luyến tiếc khi chia tay? Và Linh đã khóc, khóe mắt nó đầy những giọt nước mắt mặn chát của chia li. Tôi cố kìm lòng mình, cố giữ không rơi lệ. Nhìn sang, Ngân cũng có vẻ buồn buồn.

Chia tay ư? Cũng không phải là xa nhau biền biệt, chúng tôi chỉ học khác lớp mà thôi. Dưới cùng một mái trường, nhưng dường như chúng tôi dần xa lạ. Những buổi chào cờ đầu tuần chỉ nói với nhau được vài câu, những giờ ngoại khóa cũng chỉ gặp nhau được ít phút. Có lẽ thời gian và khoảng cách như một cơn gió lạnh vô tình khiến tình người dần nhạt nhòa đi.

Tôi nhớ về những tiết học chúng tôi ngồi cùng nhau, nhớ về những bài toán chúng tôi cùng nhau giải, nhớ về cả một quãng thời gian dài cùng nói chuyện, vui đùa. Tất cả những kỉ niệm ấy có lẽ nào sẽ theo dòng thời gian phai mờ dần trong tâm trí? Tôi chẳng biết, cũng chẳng thể hiểu được lòng người. Vì thế khi còn lại những kí ức đẹp, xin gửi lại những dòng ngắn ngủi nơi trang giấy học trò.

Chúc Giang sẽ học tập tốt và thành công!

(Mộc Tử Lãng)

0