Tâm Sự: Anh Và Huế – Những Đợt Gió Cuối Đông Rét Buốt
: Anh Và Đón Những Đợt Cuối Đông Rét Buốt Sau những ngày có , anh thầm tưởng năm nay đông quên mất Huế mà phiêu lãng ở chốn xa xôi nào đó, để hôm nay nó lại chợt về và mang theo những đợt rét buốt cuối mùa, gieo rắc vào trong lòng Huế những cơn gió tái tê âm ỷ, gieo vào hồn Huế những bước đi ...
: Anh Và Đón Những Đợt Cuối Đông Rét Buốt
Sau những ngày có , anh thầm tưởng năm nay đông quên mất Huế mà phiêu lãng ở chốn xa xôi nào đó, để hôm nay nó lại chợt về và mang theo những đợt rét buốt cuối mùa, gieo rắc vào trong lòng Huế những cơn gió tái tê âm ỷ, gieo vào hồn Huế những bước đi chậm rãi, run run…
Thì mùa đông năm nay cũng thế thôi, chỉ có điều nó về muộn hơn năm trước, những cơn phùn vẫn nhẹ nhàng lất phất bên hàng phượng vỹ xác xơ, anh vẫn những bước chơ vơ bên mấy con ngõ trải dài . Lạnh! Anh khoác thêm áo ấm. Mưa! Anh nép mình vào tàng lá của những cội cây già. Nhớ em? Anh chẳng biết làm sao để vơi đi bớt nỗi niềm khi hình bóng em, nụ cười em cứ hiển hiện bên cạnh anh như những ngày xưa ấy…
Anh đến với Huế khi con tim say mèm tình cũ, Huế bao dung mở rộng vòng tay đón anh với cái lạnh ân cần ấm áp, nhưng anh vẫn , hồn anh vẫn trơ trọi với đôi mắt hoen thâm và nỗi nhớ mong vô vị, Huế bất lực và gửi em đến bên anh chăng? Chắc vậy rồi! Bởi khi gặp được em, anh biết rằng tồn tại, tồn tại, em như tia nắng hạ ấm áp sưởi ấm tâm hồn anh trong cái rét căm căm thấu buốt xương da của mùa đông năm cũ!
Em là một cô gái biết viết lách, tài giỏi, hiền và dịu dàng mang trong mình dòng máu người con xứ Huế, với cái giọng nằng nặng ngọt ngào mà anh hoài yêu mến, những cử chỉ, quan tâm, sự sẻ chia và thấu hiểu, ở bên em anh mới có thể cười… Anh luôn giả vờ vô tâm với em và đóng cái mặt lạnh mỗi khi giận dỗi, nhưng nhìn mặt em sao anh nỡ giận? Chưa, chưa bao giờ anh nói rằng yêu em hay yêu mến em nhưng anh hi vọng đằng sau những hành động của mình trước khi xa nhau cũng đủ để cho hiểu, anh thương em đến nhường nào. Nhưng em đã ra đi trước mắt anh, vĩnh viễn!
Huế lấy lại những tia nắng của riêng mình để trả về cho tạo hóa mùa đông vốn lạnh từ muôn thuở, anh vẫn viết về em mỗi ngày và hình bóng em chưa một phút giây nào phai nhạt trong tâm hồn anh cả, anh yêu Huế, anh yêu em, và anh luôn nhớ về em như những ngày mình còn bên nhau.
Đông năm này về muộn, nhưng cái rét có vẻ như chẳng chút nhún nhường mảnh hồn trơ trọi, Huế chợt xanh xao, Huế chợt tiêu điều khi bóng người con trai kia lang thang trên những góc phố quen, trong ánh mắt hằn lên nỗi nhớ mong đau đớn, nhớ về một người con gái đã xa mãi mãi… Khói thuốc nhuộm xám khoảng trời, trước mặt anh là lối dẫn vào khoảng trời xuân hạnh phúc, tôi thấy anh nở một nụ cười nhạt trên khuôn mặt gầy khắc khổ, quay lưng, anh chọn về mùa đông, anh đã chọn về miền giá lạnh trời đông vô tận…
Tâm Sự: Anh Và Huế Đón Những Đợt Gió Cuối Đông Rét Buốt – Xem thêm – Hoặc