14/09/2018, 23:37

Tả thầy giáo - Bài văn miêu tả thầy giáo của em mà em yêu quý

Hướng dẫn học sinh bài văn mẫu tả thầy giáo của em. Thanh xuân của mỗi người đâu chỉ có gia đình, có bạn bè, mà nó còn là cả một thời áo trắng thơ ngây, hồn nhiên trong trắng, và ở đó, mọt góc thân thương của nắng sân trường, hình ảnh những người thầy, người cô thân yêu luôn là một phần không thể ...

Hướng dẫn học sinh bài văn mẫu tả thầy giáo của em. Thanh xuân của mỗi người đâu chỉ có gia đình, có bạn bè, mà nó còn là cả một thời áo trắng thơ ngây, hồn nhiên trong trắng, và ở đó, mọt góc thân thương của nắng sân trường, hình ảnh những người thầy, người cô thân yêu luôn là một phần không thể thiếu trong suốt những hành trình dài rộng của tháng năm. Nếu cha mẹ là người có công ơn sinh thành, chăm sóc và nuôi nấng ta thì giờ đây trên hành trình chúng ta muốn chinh phục những đỉnh cao tri thức thầy cô sẽ là người cung cấp kiến thức quý báu, giúp ta cập bến thành công. Giọt giọt mồ hôi rơi với những vất vả, trăn trở lo toan thầm lặng được kí thác ở mỗi trang giáo án, và chúng ta không phải luôn luôn thấu hiểu và đồng hành cùng với thầy cô. Vậy nên, từ sâu thẳm tấm lòng, cần lắm một sự tri ân mãnh liệt nhất tới những người vĩ đại ấy, những người ươm mầm khát vong, vun trồng cây xanh. Vậy thì hôm nay mình sẽ giúp các bạn bài văn tả thầy giáo của em nhé. Mời các bạn tham khảo bài làm dưới đây.

Tả thầy giáo - Bài văn miêu tả thầy giáo của em mà em yêu quý
Thầy giáo thường dành tình cảm của mình cho các thế hệ học sinh 1 cách âm thâm lặng lẽ, có thể thầy rất nghiêm khắc, nhưng khi lớn lên bạn sẽ hiểu được sự nghiêm khắc đó sẽ giúp bạn rất nhiều trên đường đời tương lai

BÀI VĂN 1 TẢ THẦY GIÁO MÀ EM YÊU QUÝ
“ Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy...người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa...khi tóc thầy bạc tóc em vẫn còn xanh...” Chao ôi, mỗi lần gửi hồn mình vào những khoảng lặng của giai điệu ấy, hình ảnh về người thầy dạy sinh cứ thầm lặng hiện về trong tôi. Một người thầy, nghiêm khắc nhưng đều hi sinh tất cả vì lũ học trò thân yêu của mình. Thầy tôi...

Có những ngày rong ruổi tuổi thần tiên, nghĩ về quãng thời gian cắp sách tới trường thấy sao nó đẹp và đáng quý đến vậy. Ấy thế nhưng, mỗi người đều có một thanh xuân, một tuổi học trò chẳng lặp lại, nhưng hẳn là thanh xuân ấy, những năm tháng học trò dấu yêu ấy sẽ chẳng thể trọn vẹn và thiêng liêng nhất nếu thiếu đi một người thầy dìu dắt ta cập bến tri thức thành công. Với tôi, người thầy mà tôi nhớ mãi đó là thầy giáo dạy môn sinh học.

Thầy đã ở tuổi tứ tuần, có lẽ thầy sắp phải về hưu. Thầy cao và trông rất đồ sộ, chúng tôi hay trêu nhau như vậy. nhưng trong suy nghĩ của những đứa trẻ ngày ấy như tôi, thầy là một thế giới xa lạ và đầy sợ hãi. Ngày đầu tiên vào lớp, thầy không cười, thầy nghiêm mặt và đưa ra một đống luật lệ trong lớp. Chúng tôi đứa nào đứa nấy nhìn nhau ngán ngẩm và đầy thất vọng. Gương mặt thầy với làn da rám năng và có nhiều nếp nhăn, và rồi sau này, một quãng thời gian làm việc cùng thầy, chúng tôi mới nhận ra đó là những vết nhăn của trằn trọc suy tư, của nắng mưa cuộc đời, của bão gió thời gian. Thầy đã đi qua và gồng mình để chèo chống gia đình thầy được no đủ, an lành. Nam Cao từng nói, ông thương thay cho những kiếp sống muốn cất cánh bay cao nhưng lại bị áo cơm ghì sát đất, và cái đói miếng ăn đôi khi đã làm khổ, làm sở con người ta nhiều lắm. có lẽ vì gánh nặng ấy trong xã hội kim tiền như hiện nay chăng mà thầy luôn trông thật dữ dằn. bước vào lớp, thầy giảng luôn, và đôi khi cách dạy của thầy khiến chúng tôi khó chịu. Thầy bảo thầy ghét ai ghi dài dòng, đứa nào ghi dài dòng là học trò dốt, đứa nào không ghi như thầy trên bảng thầy cho điểm kém hết. thế là mỗi đứa chúng tôi đến giờ thầy lại như khu biệt vào một thế giới riêng.

Nhưng sau này, khi đã lớn lên nhiều lăm, khi đã hiểu thầy một chút. Chúng tôi nhận ra, chao ôi chúng tôi thật ngốc nghếch. Thầy nói những gì nhỉ, thầy bảo chúng tôi gắng học cho nên người,thầy bảo mình cần linh hoạt trong cái xã hội này, và ngay cả ở trường học cũng chính là cãi xã hội kia và chúng tôi, cần phải rèn luyện. những khắt khe của thầy về cách ghi chép đã dạy chúng tôi và rèn cho chúng tôi sự khoa học, chặt chẽ, logic mà mấy đứa xã hội vẫn chưa làm tốt. Thầy cho chúng tôi hiểu cuộc đời cần những gì, và cố gắng cho chúng tôi tất cả sự ân cần và thương cảm nhất. lúc nào thầy cũng thế, lạnh lùng bên ngoài mà ấm nóng tình cảm bên trong. Nhưng chỉ tiếc là thời gian không quay trở lại, để chúng tôi dã từng lầm tưởng về một tấm lòng người giáo viên nhân dân, tâm hồn nở đỏ rực như hoa phượng vĩ.

Thầy ơi, năm tháng qua đi, chúng con đều dần khôn lớn. Và cuộc đời dài rộng sau này quả thực chẳng hiền lành thầy ạ, cảm ơn thầy đã cho chúng con sự dìu dắt và bản lĩnh ấy. cảm ơn thầy vì chẳng quản nắng mưa vẫn từng ngày, từng giờ giáo án gối đầu giường. tôi bỗng nhớ câu thơ ấy, câu thơ đầu tiên thầy đọc chúng tôi nghe:
“Chạy ăn từng bữa mướt mồ hôi...”

Một con người vĩ đại như thế, một số phận đáng trọng như vậy. chúng tôi thật vinh dự để được thầy yêu thương và che chở. Đêm lặng nghe tiếng gối vọng đêm khuya, lắng tai mới rõ tiếng tóc mình chuyển bạc. Và con nghe, con nghe, nghe tiếng thầy trằn trọc suốt đêm khuya...Thầy ơi!
Thủy - vforum.vn

BÀI VĂN 2 TẢ THẦY GIÁO CỦA EM
Có lẽ trong hành trình chinh phục những đỉnh cao tri thức thì những người thầy, người cô là điều không thể thiếu để dìu dắt chúng ta nên người. họ là một phần thiêng liêng và tươi đẹp trong thanh xuân nhỏ bé ấy của chúng ta, là một mảnh hồn nhiều màu sắc mà ta cứ bâng khuâng nhớ về. Với tôi, người thầy giáo dạy toán là người sống mãi trong lòng tôi.

Thầy trẻ lắm, thầy mới vào trường. còn tôi là một cô học trò nhỏ mới chập chững đặt chân vào môi trường mới. trong tình huống ấy, tôi bỗng thây thầy quả là một mối duyên lớn khi cả hai cùng từ một nơi xa lạ đến đây, và được gặp gỡ, được thầy dìu dắt. Thầy không hề coa, không phải một chàng hoàng tử điển trai hay mỹ nam gì cả. Thầy trẻ và mộc mạc, thầy giản dị và dễ gần. nhưng mái tóc xanh ấy không dồng nghĩa với trái tim hời hợt, mà ngược lại chính tuổi trẻ của thầy đã thổi vào tâm hồn chúng tôi một luồng gió mới, một tâm hồn rực rõ, ngào ngạt sắc hương của tuổi học trò. Thầy có đôi mắt sâu. Thầy trầm tính chứ không hay đùa cợt với chúng tôi. Nhưng sự trầm tĩnh và điềm đạm ấy của thầy càng khiến chúng tôi ngưỡng mộ, bởi thầy trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều để dìu dắt chúng tôi cập bến tri thức thành công. Đặc biệt, ngay từ buổi đầu tiên chúng tôi ấn tượng bởi nụ cười của thầy. thầy cười như mùa thu tỏa nắng, làm rạo rực trái tim nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi vẫn hay trêu thầy như vậy. nụ cười ấm áp, xua tan đi mọi khoảng cách và những gì căng thẳng của một buổi học.

Thầy dạy toán, có lẽ bởi vậy nên không tinh tế như giáo viên dạy văn. Nhưng giờ học của thầy luôn cho tôi sự thoái mải, thầy rất dễ và cũng rất tự nhiên như người anh trai lớn vậy, thế nên chúng tôi quý mến và ngưỡng mộ thầy nhiều lắm. với tôi một người không mấy hứng thú với môn toán, thậm chí là kẻ thù với nó. Bởi học toán cần một cái đầu thông minh và sự chăm chỉ, những con số luôn luôn rình rập làm nhiễu sóng và làm tôi hoa mắt chóng mặt. nên tôi ghét toán lắm, tôi thích văn hơn. Nhưng từ khi học thầy dù dạng nào phức tạp đến mấy chăng nữa thì cũng đơn giản và dễ dàng đối phó. Thầy luôn tận tình chỉ bảo và chăm chút cho chúng tôi. Thầy đến bên từng người, chỉ ra xem chúng tôi sai ở đâu và vì sao sai để chúng tôi biết lỗi của mình, để sửa sai và rút kinh nghiệm sau không mắc phải sai lầm tương tự. Vậy nên chúng tôi luôn nhận được sự quan tâm kịp thời và rất dễ để chúng tôi thích môn toán. Thầy không khó chịu hay cau mày mỗi khi chúng tôi làm sai, mỗi khi thi kết quả không được cao, thầy đều cùng chúng tôi ngồi lại nhìn nhận và xem xét mọi chuyện. chính bởi sự sát sao và ân cần ấy mà chúng tôi yêu quý thầy, lắm khi như một người anh cả trong gia đình. Tất cả những gì chúng tôi biết về thầy là quá ít ởi nhưng thầy luôn muốn tìm hiểu và để cảm nhận chúng tôi, để được hiểu chúng tôi trọn vẹn nhất. thầy thật ân cần biết bao.

Có lẽ thanh xuân này, nếu không có thầy quả thực là đáng tiếc, thầy vừa lớn lao mà vừa gần gũi thiêng liêng, thầy vừa đáng kính mà cũng rất đáng trọng. dường như chỉ qua một năm học thầy nhưng tôi cảm nhận hình như thanh xuân của tôi bắt đầu từ đây, và thầy cũng bắt đầu hành trình tuyệt vời của tuổi trẻ ấy với chúng tôi. Cảm ơn thầy vì tất cả những yêu thương và tận tình ấy.
Ngọc - vforum.vn
0