Tả một bạn em đang ngồi học bài văn 7
“Cạp! Cạp ! … Cạp! Tôi quay phắt lai, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá”, – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cố. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. “Tôi lớn… lên… đã… ...
“Cạp! Cạp ! … Cạp! Tôi quay phắt lai, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá”, – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cố. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. “Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ” Thì ra là tiếng của cậu bé “chăn vịt”. Không! Phải gọi là “bạn” cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người ...
“Cạp! Cạp ! … Cạp!
Tôi quay phắt lai, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. “Đẹp quá”, – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cố. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời.
“Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ”
Thì ra là tiếng của cậu bé “chăn vịt”. Không! Phải gọi là “bạn” cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nho nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được.
“Nội nói: Lúc…nội còn con… gá…i. Đã… thấy bóng dừa mát rư…ợi tr…ước sân”
Giọng đọc chưa “chạy” làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó có lẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàm răng đều tăm tắp lại có một chiếc lồi sĩ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ấy lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sào. Chẳng như những thằng “công tử bột” ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vi những ngày “hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời gốc học tập lý tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh.
“Dừa vẫn đứng hiên ngang cao….vút” . Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giờ đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt mình chạy theo. Tiếng dọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông.
Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. “Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!” Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của “bạn tôi”?…