Tả cảnh hoàng hôn quê em – Văn hay lớp 5
Tả cảnh hoàng hôn quê em – Bài làm 1 Khi mắt trời bắt đầu xuống núi, lúc đó hoàng hôn bao phủ lấy cả làng quê nơi em ở. Em vẫn thích ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống, khiến cho mọi thứ êm ả và thanh bình đến lạ. Em vẫn thích cảm nhận không khí nhẹ nhàng và rất quê đó. Nó giúp cho ...
Tả cảnh hoàng hôn quê em – Bài làm 1
Khi mắt trời bắt đầu xuống núi, lúc đó hoàng hôn bao phủ lấy cả làng quê nơi em ở. Em vẫn thích ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống, khiến cho mọi thứ êm ả và thanh bình đến lạ. Em vẫn thích cảm nhận không khí nhẹ nhàng và rất quê đó. Nó giúp cho mọi người thoải mái cảm nhận những phút giây cuối ngày.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những tia nắng măt trời bắt đầu héo hon và là là sát mặt đất. Nhìn cánh đồng lúa bảo la khi khoảnh khắc hoàng hôn xuống thật yên bình và nhẹ nhàng. Những làn gió nhẹ nhàng từ đâu thổi về khiến cho những bông lúa nặng trĩu bông khẽ đung đưa từ bên này sang bên khác.
Những chú trâu đang thung thăng gặm cỏ khi sắp kết thúc một ngày bước đủng đỉnh, thong thả chậm rãi bước về nhà theo tiếng sáo diều ở đằng xa. Các cô chú nông dân khi mặt trời tắt nắng cũng dừng công việc đồng áng để trở về nhà chuẩn bị bữa tối ấm cúng bên gia đình.
Ở cái giếng làng của xóm em, có một cây đa rất lớn và cái ao to trồng rất nhiều hoa sen. Mọi người cúi xuống rửa các dụng cụ làm đồng, cười nói rất vui vẻ, tiếng trẻ con reo hò khiến cho khung cảnh làng quê khi chiều muộn trở nên nhộn nhịp hơn.
Trên những mái ngói đỏ tươi có những làn khói trắng lan tỏa ra khắp không gian và mùi cơm thơm lừng. Có lẽ nhà ai đó đang nấu cơm buổi tối. Một khung cảnh thật yên bình, giản dị nhưng ấm áp và than quen biết bao.
Bọn trẻ chúng em khi hoàng hôn buông xuống thường kéo nhau ra đồng và ngắm cảnh mọi người về nhà, ngắm những chiếc xe tải chạy bon bon ở trên đường quốc lộ và ngắm mặt trời rớt núi.
Em rất thích những khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống ở làng quê em. Nó thanh bình và rất yên ả.
Tả cảnh hoàng hôn quê em – Bài làm 2
Quê tôi được biết đến là một vùng quê có bãi cát rộng nhất nhì đồng bằng sông hồng. Những buổi chiều chúng tôi thường ra đây để nghịch cát và ngắm nhìn cảnh vật bên sông. Nhưng thích nhất vẫn là những ngày trở về muộn hơn một chút đó cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi rủ nhau đi ngắm hoàng hôn trên con sông quê.
Khi mà nhưng con gió mùa hạ đã bắt đầu thổi mạnh hơn, bầu tròi cũng không còn sáng như buổi chiều nữa, đó cũng là lúc mà những tia nắng đã bắt đầu tắt dần, tới điểm đó trên một vùng quê nghèo khó không còn ồn ào náo nhiệt như ban chiều nữa mà một không gian đã dần vắng lặng hơn. Đó cũng là lúc hoàng hôn dần buông xuống.
Khi đó chúng tôi mỗi đứa chọn một chỗ cho mình để cùng nhau gắm nhìn hoàng hôn. Khi ấy bầu trời dần chuyển sang một màu đỏ cam rất trong và đệp một cách huyền áo. Ấy cũng là lúc những đám mây trong xanh đang dần dịch chuyển nhường chỗ cho hoàng hôn xuất hiện. Những đứa trẻ tinh nghịch chúng tôi còn chế ra cả một cuộc đối thoại giữa những đám mây khi hoàng ôn sắp xuất hiện. Và chỉ một thời gian nhắn ngủi sau đó cả bầu trời chuyển sang một màu đỏ nhạt trông vừa thực vừa hư nhìn rõ màu ở chính giữa đậm như màu máu và nhạt dần sang hai bên. Một cảnh tượng huyền ảo đẹp đến lạ thường hiện ra trước mắt chúng tôi.
Đó là cảnh là chúng tôi hằng ao ước ngày nào cũng được ngắm nhìn như thế này. Bầu tròi mỗi lúc càng đỏ thêm, màu đỏ ấy càng được ran ra rộng hơn và cũng là lúc mà màn đêm đang dần buông xuống. Ánh sáng nhỏ đó khiến chúng tôi trông rõ hơn những chiếc cano với những âm thanh ầm ĩ đang chở những chuyến cát cuối cùng về đất liền. Chúng tôi nhìn thấy thấp thoáng có khoảng ba bốn chiếc cano như thế nối đuôi nhau về bến Tiếng cano mỗi lúc một gần chúng tôi còn trông thấy màu đỏ của hoàng hôn in dần xuống nước lăn tăn theo tiếng nổ của những chiếc cano. Bọn trẻ chúng tôi trêu nhau gọi đó là một biển máu. Lúc này những chiếc cano đã lặng yên trên bến, dòng sông lại trở về với những thứ vốn thuộc về nó, đó là cảnh tượng lặng lẽ của dòng sông, dòng sông như đang trở về với giấc ngủ sớm của nó. Thỉnh thoảng những cơn gió mát lạnh làm cho mặt nước lại gợn những cơn sóng lăn lăn nhìn thật đẹp.
Nhìn cảnh hoàng hôn tâm hồn ta có cảm giác hoàn toàn thư thái bình yên đến lạ thường. Phía bên kia sông là những người đi bắt cáy ở những hang đá ven sông, họ đang bắt đầu gọi nhau í ới ra về. Người này gọi người kia hỏi hôm nay có thu hoạnh được nhiều không làm cho không gian vốn đang tĩnh mịch trở nên ồn ào hẳn lên. Nhưng chỉ một lúc sau không gian tĩnh mịch lại trở về với dòng sông. Lúc này dưới sông đã in hình của bóng tối, khi ấy cũng là lúc chúng tôi phải về, hoàng hôn cũng tắt.
Mọi cảnh vật quanh dòng sông đã đi vào giấc ngủ của nó, không gian đã nhuốm màu đen của buổi tối. Chúng tôi ra về mà đứa nào cũng muốn nán lại thêm chút nữa nhưng chúng tôi phải về để ba mẹ khỏi mong. Tạm biệt dòng sông tạm biệt cảnh hoàng hôn và hẹn một ngày không xa tôi sẽ lại được ngắm nhìn nó.
Tả cảnh hoàng hôn quê em – Bài làm 3
Khi chiều về những đám mây trên nền trời không mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban mai mà là màu hồng tím sầu buồn, mát mẻ của buổi hoàng hôn. Trên tấm màn to lớn màu hồng tím ấy, ta có thể thấy rõ ông mặt trời như trái bóng tròn khổng lồ màu đỏ từ từ khuất bóng dưới ngọn tre già. Ngay sau đó, từng đàn cò trắng bay thẳng hàng thành hình chữ V và không ngừng đổi kiểu, vội vã bay qua. Có một vài con con đậu trên cành cây, đáp xuống đồng… Đồng ruộng màu lúa chín vàng ruộm, ta có thể ngửi thấy mùi lúa chín thơm thoang thoảng, ngọt ngào đưa hương. Từng tốp người vui vẻ đi về nhà sau một ngày gặt lúa dù trông có vẻ mệt nhọc với những giọt mồ hôi thấm trên lưng áo. Trên cánh đồng không còn ai, im lặng, vắng vẻ và rất dễ gợi lên nỗi buồn. Nhìn từ xa, ta không thấy rõ những nét đăc biệt của cánh đồng và bầu trời nhưng có thể thấy một cảnh thú vị tạo nên bởi bầu trời như tấm vài lụa màu hồng tím và cánh đồng ruộng màu chín vàng, chúng gần nhau, rất gần, nhưng vẫn có thể phân biệt nhờ màu sắc riêng rõ nét. Bầu trời hoàng hôn như bao trùm cả đồng quê châu thổ. Mái nhà, hàng cây và con người trở nên thật nhỏ bé so với bầu trời.