Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi – Văn hay lớp 12
Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi – Bài làm 1 Trong cuộc đời mỗi con người, có những đoạn đường, những khoảng thời gian dù trôi đi qua vẫn thấy tiếc nuối và dằn dặt. Có những thứ chỉ muốn giữ lại đừng trôi đi. Khi nhớ về tuổi hai mươi đã qua hay nghĩ về tuổi hai mươi đang sắp ...
Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi – Bài làm 1
Trong cuộc đời mỗi con người, có những đoạn đường, những khoảng thời gian dù trôi đi qua vẫn thấy tiếc nuối và dằn dặt. Có những thứ chỉ muốn giữ lại đừng trôi đi. Khi nhớ về tuổi hai mươi đã qua hay nghĩ về tuổi hai mươi đang sắp tới, bạn sẽ nghĩ về nó như thế nào?
Tuổi hai mươi – một con số tròn trĩnh đánh dấu rất nhiều thứ trong cuộc đời của mỗi con người về sau. Hai mươi tuổi, không phải cái tuổi trẻ con nhõng nhẽo bên ba mẹ nhưng chưa hẳn là cái tuổi để “ép” trưởng thành chín non. Đó là một viên gạch đặt ngang qua cuộc đời bạn, bạn sẽ bước qua, sẽ trải nghiệm, sẽ tận hưởng và khám phá nó như thế nào cho xứng đáng.
Có một số người tự hào nói với tôi rằng khi ở ngưỡng tuổi hai mươi, họ được sống thật bản thân mình, mạnh dạn dấn thân, can đảm theo đuổi đam mê. Nhưng có rất nhiều người ngần ngại, chần chừ khi nói về khoảng thời gian đó rằng họ sống với những gì mà người khác sắp đặt, rằng cuộc sống hiện tại chỉ là vay mượn. Một số khác nghĩ về tuổi hai mươi với nhiều dằn vặt, day dứt và thương tổn vì đã không biết trân trọng, không biết nâng niu để rồi đánh mất mới thấy nuối tiếc. Dù sao đi nữa, tuổi hai mươi vẫn luôn là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Với tôi tuổi hai mươi đủ để tự khẳng định bản thân, đủ để hài lòng và đủ để hiểu qua một lần là hết nhưng dư âm còn mãi.
Tuổi hai mươi của mỗi chúng ta như một thước phim quay chậm để nhớ lại và là thước phim đang được dựng xây khi sắp bước tới. Để mỗi người có thể nghĩ về nó một cách tinh khôi và vẹn nguyên nhất chính là dó bản thân chúng ta quyết định và hành động.
Nhưng hiện nay có một thực tế rất đáng buồn cho chính mỗi chúng ta, cho xã hội là các bạn đã không trân trọng tuổi hai mươi, các bạn đã tự tay đạp đổ và vùi dập quãng thời gian ấy với vô vàn “trò chơi” vô bổ. Hai mươi tuổi bạn vùi đầu vào quán game thâu đêm, gặm tạm bánh mỳ, phì phèo tập hút thuốc, đầu tóc rối bù cho tới sáng hôm sau. Cứ ngày này qua ngày khác chính bạn đã đốt cháy và tự chôn vùi tuổi trẻ của mình như thế. Có đáng không?
Tuổi hai mươi, đã không ít lần bạn khiến ba mẹ buồn lòng. Ba mẹ có rất nhiều thứ phải lo lắng, nhưng chính bạn lại khiến họ phải đèo bòng thêm nỗi lo quá lớn này. Hai mươi tuổi, bạn chưa thể tự lập được, hằng ngày vẫn phải ngửa tay xin tiền, nhưng bạn dùng những đồng tiền mồ hôi đó vào bar, vũ trường, vào những nơi không xứng và nhận lấy về mình nhiều ân hận về sau. Nhưng hai mươi tuổi, chừng ấy thứ chưa đủ để đánh gục bạn nhưng đủ để thức tỉnh suy nghĩ của bạn. Hãy suy nghĩ kỹ về hành động của mình trước khi muốn làm.
Và hai mươi tuổi tôi cũng đã chứng kiến rất nhiều tấm gương khiến bản thân phải rơi nước mắt vì nghị lực phi thường và tinh thần quật cường vượt qua số phận. Rất nhiều bạn vì theo đuổi đam mê đã nỗ lực không ngừng để biến ước mơ tuổi trẻ thành hiện thực. Những con người ấy, họ hai mươi tuổi, họ khiến chúng ta tự hào.
Tuổi hai mươi, chúng ta cần làm gì để khi nhìn lại không phải nuối tiếc, day dứt, ân hận về bản thân? Mỗi người đều có một định hướng cho tương lai, tuổi hai mươi của con trai là định hướng sự nghiệp cho tương lai, nếu không có định hướng, con trai sẽ bị bỏ lại giữa cuộc đua. Tuổi hai mươi của con gái vẫn còn nhiều mơ mộng lắm.
Tuổi hai mươi chỉ đến một lần trong đời, nó như một chuyến tàu không bán vé khứ hồi, mỗi người cần biết nắm bắt lấy thời cơ để chinh phục nó. Trân trọng tuổi hai mươi là bạn đang trân trọng chính cuộc sống, trân trọng một nấc thang quan trong của cuộc đời.
Chúng ta loay hoay với nhiều điều ở tuổi hai mươi nhưng hãy mạnh dạn, hãy can đảm, bạn sẽ làm được.
Tuổi hai mươi của mỗi chúng ta đừng để nó trôi qua quá tẻ nhạt và vô vị, bạn có thể biến nó thành một hành trình tươi đẹp nhất trong quãng thời gian đẹp nhất. Là tuổi hai mươi…
Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi – Bài làm 2
Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu lần trải qua tuổi hai mươi? Khi ta hai mươi cuộc đời thật đẹp.Khi mà cuộc sống của chúng ta có nhiều mơ ước nhiều hứa hẹn tương lai, khi mà tình yêu non nớt được thổ lộ, khi mà ta thực sự cảm thấy mến thương một người bạn khác giới.Có ai qua đi tuổi hai mươi mà được quay chở lại một lần?
Hai mươi tuổi ta mơ mộng về tương lai, hai mươi tuổi cái mơ ước từ thời bé bỏng được bộc lộ.Hai mươi tuổi trẻ đang tàn trề nhựa sống.Cuộc sống ở tuổi hai mươi chúng ta với sức trẻ tàn trề ấy muốn cống hiến, muốn bước vào đời,muốn được thể hiện bản lĩnh cá nhân hơn lúc nào hết.
Hai mươi, tôi bước chân vào cánh cửa đại học,một bầu trời kiến thức mới để tôi khám phá. Thỏa thích vẫy vùng, thỏa thích thể hiện bản lĩnh cá nhân. Tôi là thế lang bạt và bất cần, tôi thích những thứ riêng tôi, tôi tìm kiếm những công việc tình nguyện tôi yêu thích, và cảm thấy hạnh phúc lắm khi ngôi trường tôi học cũng nổi tiếng đấy chứ.Tôi lăng xăng và cống hiến sức trẻ, lang thang ngoài đường với công việc tuyên truyền của đoàn thanh niên nào là hiến máu nhân đạo, nào là môi trường xanh sạch đẹp, nào là an toàn giao thông…. Cứ như thế tôi hòa mình vào cuộc sống sinh viên vui vẻ,nhiệt huyết, năng động và khao khát những ước mơ: rằng mai sau tôi sẽ như thế nào ……..?
Hai mươi. Tôi có người thương yêu mình.Cảm thấy hạnh phúc vì tôi có người quan tâm.Và tôi biết yêu như thế,giản dị lắm những buổi đạp xe bờ hồ ăn kem tràng tiền. Vui vẻ lắm những chiều lang thang ngắm đường phố đông đúc nhưng riêng tôi cứ vòng quay chầm chầm đạp thong dong và cười khoái trí.Hai mươi, có những giận hờn vô cớ với mọi người chẳng riêng ai, nhưng lúc tủi ngồi khóc một mình rồi lại tự động viên đứng dậy.Hai mươi cũng người lớn là thế nhưng đôi khi lại trẻ con vô tư
Hai mươi, cuộc đời khao khát tôi cũng tập tành học người đi làm thêm, cái cảnh vừa học vừa làm cũng cực lắm.Nhưng niềm vui đến thực sự khi được cầm trên tay nhưng đồng tiền mình làm đươc đầu tiên.Hai mươi đấy cũng bắt đầu lo cơm áo gạo tiền rồi nhưng vẫn được bố mẹ chăm lo.Hai mươi, cái suy nghĩ của đứa hai mươi đôi khi thật bồng bột, chẳng cần suy nghĩ và với tôi, cái con bé ương bướng thì lại càng bồng bột hơn
Hai mươi, tôi bắt đầu biết thế nào được gọi là chịu trách nhiêm về những việc mình làm,thế nào được gọi là dòng đời xô đẩy…. tôi thấy thương ba mẹ nhiều hơn,những nhọc nhằn sớm tối để tôi được ăn học bằng bạn bằng bè.Hai mươi tôi thấy mình lớn thật lớn nhưng tôi lại thấy ba mẹ tôi già đi nhiều…….
Hai mươi, cái tuổi yêu ghét rõ ràng, và yêu,ghét cũng chẳng có lý do đâu.Cái tuổi kêu loa với lũ bạn rằng ghét xe bus, ghét cái không khí chật chội người ấy, ghét mùi thuốc lá nhưng vẫn phải đi hằng ngày…..Yêu lắm mùa thu, cái mùa se se lạnh, mùa của hoa sữa, mùa của bầu trời cao vợi, mùa của yêu thương.và cũng yêu lắm hà nội những khi lên đèn,sắng rực đủ màu sắc…..
Hai mươi của tôi là thế đấy, còn hai mươi của bạn thì sao?……Hai mươi của tôi vẫn dang tiếp diễn, vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết và khao khát yêu thương.Vẫn theo đuối ước mơ sự nghiệp về một ngày mai đó, vẫn hàng trang dài mục tiêu mỗi ngày….Và tôi cũng hạnh phúc lắm, tự hào lắm hai mươi của tôi