Stt thuở thơ ấu, Thuở đó chở theo ánh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không một chút hoài nghi
Tôi rất nhớ những ngày tháng tuổi thơ, nơi khó nhất để làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì. Tuổi thơ ấu cũng giống như một cơn say, ai cũng nhớ những gì bạn làm, riêng bạn thì không Nỗi buồn của một đứa trẻ rất đơn giản, dễ quên, còn niềm vui thì luôn đầy ắp. Chẳng như ...
Tôi rất nhớ những ngày tháng tuổi thơ, nơi khó nhất để làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì.
Tuổi thơ ấu cũng giống như một cơn say, ai cũng nhớ những gì bạn làm, riêng bạn thì không
Nỗi buồn của một đứa trẻ rất đơn giản, dễ quên, còn niềm vui thì luôn đầy ắp.
Chẳng như thế giới của người lớn, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy những mối quan hệ dần vơi, còn trái tim mình cũng trở nên cằn cỗi, chai sạn.
Tôi dành cả tuổi thơ để ước rằng mình nhanh chóng lớn lên. Rồi dành cả thời gian trưởng thành để mong mình bé lại
Tôi nhớ lời ru của mẹ, câu chuyện của bà và những trận đòn của cha vì không chịu ngủ trưa mà trốn nhà đi chơi. Thuở nhỏ, không riêng gì tôi mà hầu hết những đứa nhỏ quê tôi đều không chịu ngủ trưa, chúng tôi trốn nhà ra đồng tìm bóng cây rồi chơi trò chơi. Ngày ấy khoa học công nghệ chưa phát triển, lũ trẻ ở quê như chúng tôi cũng chả biết gì là điện thoại, ipad, máy vi tính, game online… trò chơi của chúng tôi chỉ là trò dân gian, là chơi nhảy dây, là đá cầu, đá banh, là cò chẹp, bắn bi... Đặc biệt là lũ con gái như tôi thích nhất là chơi đồ hàng, chúng tôi lấy lục bình, rồi lá, cỏ cắt ra làm như nấu ăn rồi bán cho đứa này, đứa kia vui ơi là vui. Thảm nhất là bị cha phát hiện không chịu ngủ, mang về đánh mấy roi rồi vừa khóc,vừa ngủ lúc nào chả biết, có khi chưa bị đánh mà đã chạy quấn lấy bà khóc chết đi, sống lại.Giờ nhớ lại thấy mình mít ướt ghê , ngủ mà cũng cần phải bị ép… còn giờ muốn ngủ có khi không có thời gian.
Ngày đó chở theo ánh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không một chút hoài nghi, thế giới trong đồng tử của một đứa trẻ con bao giờ cũng đẹp tuyệt. Ngày đó chở theo những đêm chỉ biết đặt lưng xuống giường là ngủ, chẳng có vắt tay lên trán suy nghĩ, hay những tiếng thở dài đánh thượt giữa đêm.
Có ai còn nhớ những đêm nằm xem phim rồi buồn ngủ quá và vất vưởng trên ghế không? Thường sau đó bố hoặc mẹ sẽ bế vào giường và sáng mai dậy cũng chẳng thèm nhớ rằng mình đã từng ngủ ở ghế nữa
Con diều giấy làm từ tờ báo cũ dán chi chít hồ hoặc cơm nguội được đám trẻ nâng niu như báu vật. Những buổi chiều khi nắng còn chưa kịp tắt, cả lũ hò dô kéo nhau ra ruộng, rồi cứ chạy mãi, chạy mãi để diều bay càng cao. Lúc đó, chẳng đứa nào nghĩ gì xa xôi, chỉ biết rằng diều đứa nào bay cao hơn thì càng oách, đó là cảm giác của một người hùng thực thụ, để dễ vênh mặt lên với đám trẻ chơi cùng...
Nhớ lắm tuổi thơ, tôi được chạy chơi nô đùa với bạn bè, được cùng nhau nhảy dây, ném pháo. Trời mưa cả lũ chạy ra sân nô đùa tìm những con cá bơi trong dòng chảy. Ngày bé cùng lũ bạn chạy theo chiếc xe bán kem, thèm lắm nhưng chẳng đứa nào có tiền mặc dù chẳng có tiền mà mua
Tuổi thơ của chúng tôi là những cuốn truyện tranh nhàu nát nhưng chứa biết bao điều kì diệu. Là chú mèo máy thông minh Doraemon với chiếc túi thần kì, là anh chàng Nobita hậu đậu vụng về hay cô nàng Xuka hiền dịu và dễ mến...
Nhớ lắm tuổi thơ...
Tuổi thơ, đi kèm theo đó là những khoảnh khắc mà có đi suốt cả một đời ta vẫn không thể nào quên được như một buổi chiều đầy nắng, đám trẻ con chạy chơi trên những đống rơm rạ đang khô đi, nghe tiếng gió lào xào ùa qua, tuổi thơ tôi là những trưa nắng còn lội sông bắt cá, bắt châu chấu cào cào... Giờ đã lớn, sống trong cái bộn bề của Hà Nội, thèm biết bao cái cảm giác ngày xưa ấy.
Nếu trên đời này thật sự có một điều ước, tôi chẳng mong gì cả chỉ ước được một vé trở về tuổi thơ và sẽ chẳng bao giờ lớn nữa. Nhớ lắm cái thời còn bé ấy… Nhớ lắm cái thời chỉ biết ăn với chơi… Nhớ lắm… Nhớ lắm… Nhớ lắm…
Lời kết: Tuổi thơ ơi xin đôi lần về lại. Mang tôi về một góc bình yên. Xóa giùm tôi vơi bớt muộn phiền. Vang đâu đó tiếng hò reo trong trẻo.