23/02/2018, 14:48

Status yêu thương Chỉ cần em cứ an nhiên trên con đường của riêng mình thế thôi

Thế nhưng em vẫn cứ là em, bướng bỉnh, thà để mất chứ không cầu xin một người, thà để rồi sau đó có một mình đau đáu cũng không muốn tỏ ra mình cần ai trong đời. Và có lẽ cái giả phải trả là mất đi… Đời này em cứ giả vờ mạnh mẽ bất cần đến thế, bởi vì em sợ đến một lúc nào đó mình sẽ ...

Thế nhưng em vẫn cứ là em, bướng bỉnh, thà để mất chứ không cầu xin một người, thà để rồi sau đó có một mình đau đáu cũng không muốn tỏ ra mình cần ai trong đời. Và có lẽ cái giả phải trả là mất đi…

Đời này em cứ giả vờ mạnh mẽ bất cần đến thế, bởi vì em sợ đến một lúc nào đó mình sẽ không thể sống nổi nếu thiếu đi một người. Em đã từng nói với anh, đời này có lẽ em chỉ còn sợ một điều duy nhất, đó là bị bỏ rơi, vì thế nên đứng trước bất cứ một người nào yêu em, em cũng đều lựa chọn tổn thương họ.

Bất cứ một người nào bên em, em cũng lựa chọn rời xa họ. Bởi vì trong lòng em, chỉ có như thế, chỉ có tự nhắc nhở bản thân là em rời bỏ họ trước, mới có thể không sợ hãi mà sống tiếp nhìn hết người này đến người khác bước vào và bước ra khỏi cuộc đời của mình… 

  • Status hay Có những ngày, yêu thương thì đến muộn, hạnh phúc thì lạc đường

Em ước gì những năm tháng ấy mình có thể yếu đuối như những người con gái khác một chút, biết giận hờn, biết dựa vào anh, biết khóc lóc và phó mặc những khó khăn, những chuyện to lớn và nhảm nhí cho anh. Thế nhưng em không làm được…em vẫn cứ là em, lý trí, chuyện gì cũng muốn tự làm, chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết mà không phải nhờ vả, dựa dẫn vào bất cứ một ai. Bởi vì em sợ, sợ cần một người rồi sẽ trở thành thói quen, mà khi thói quen một lần nữa bị thay đổi, thế giới của em sẽ trời nghiêng đất lệch. 

Thế nên giờ phút này đây em cũng không còn một lý do gì để tìm về nữa, bởi vì em, là em đã để cho anh ra đi. Đời này có những thứ ngay khi mình đặt xuống, là mãi mãi đã mất khỏi vòng tay rồi. Anh ở lại, hay là em ra đi, thì chuyện đời vẫn mãi là một đoạn tiếc nuối. Nếu như có sau này, chúng ta còn có thể ngồi đối diện nhau, thì em cũng sẽ quên đi hết. Xót xa của đời này, có lẽ một người chịu thôi cũng là đủ rồi…

Hóa ra để có thể sống đầy lạc quan và mang niềm lạc quan ấy đến cho mọi người, bản thân chúng ta cũng như bao người buồn khác trên cuộc đời này, từng trải qua đủ nhiều đớn đau mất mát.

Hóa ra nỗi buồn vẫn được cất rất kĩ ở đâu đó, và thi thoảng chúng ta chúng ta lại bắt gặp nó qua ánh mắt họ nhìn , qua nụ cười gượng gạo, qua một lần thấy họ bần thần  khi ngang qua một con đường nhỏ có bóng dáng người xưa, hay thi thoảng thấy họ lơ đãng vì một bản nhạc không đầu, không cuối.

Hóa ra tất cả những người như họ đều cần được ôm ấp, vỗ về, sẻ chia. Tất cả những người như họ đều có lúc chỉ biết ngồi loay hoay với những mảnh vỡ của riêng mình , chờ một ai đó đến nắm chặt tay , ngồi cạnh bên để họ có thể dựa vào và cảm thấy thật sự bình yên…

  • Status sâu sắc Người ta yêu nhau chẳng ai có thể chắc chắn sẽ được ở bên nhau đến cuối cùng

Rồi sẽ có những ngày, mưa hơi to, trời hơi tối, người hơi mệt mỏi, cát đá dưới chân hơi nhiều một chút. Có lẽ sẽ chẳng biết làm sao để mình đi qua đoạn đường này một cách yên bình, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần còn muốn tiếp tục bước tiếp, trải qua tất cả, thì sau cùng chẳng qua cũng chỉ là nhất thời mà thôi!

Khi em đã đi qua rất nhiều lần thất vọng và tuyệt vọng, em sẽ nhận ra, dưới bầu trời này, ai cũng nhỏ bé và tầm thường vậy thôi.

Sẽ có rất nhiều lần trong bóng tối một mình, tự gạt những giọt nước mắt rơi trong lặng lẽ, em tự hỏi bản thân mình, tại sao mình không tài giỏi, không thành công, cũng chẳng may mắn và thuận lợi như người ta, chuyện gì em làm cũng tệ, ngày còn đi học thì chẳng xuất sắc, đến lúc đi làm, công việc cũng chẳng ra sao, tình duyên thì lận đận, bạn bè cũng chẳng có mấy ai thân thiết.

Rốt cuộc thì sau bao năm, từ lúc đi học đến lúc trưởng thành, em vẫn chỉ là cái bóng, mờ nhạt trong cuộc đời của chính mình. Người ta nếu không tài giỏi thì được trời cho nhan sắc nổi bật. Người ta nếu học hành không tốt thì cũng có tài năng thiên phú chẳng phải lo lắng tương lai. Người ta nếu không thành công thì cũng có gia thế hơn người.

người ta nếu không được mặt này ắt sẽ được mặt kia; còn em - chợt thấy mình chẳng có ưu điểm gì để làm “cái vốn”, để làm “điểm tựa” mà bật lên được cả. Em chỉ là người bình thường đến mức tầm thường trong đám đông cuộc đời, nên bao nhiêu năm đi qua, em mệt mỏi vì loay hoay mãi giữa dòng đời mà chẳng có nổi cho mình một hướng đi rõ ràng. 

Trên con đường dài rộng bước vào đời ấy, em cứ mãi là người lẻ loi, đơn độc, có những lúc em không hiểu được ý nghĩa của cuộc đời mà em đang đi tới, vì động lực của em, đích đến của em là gì, chính em cũng chẳng rõ.

Thật ra, không phải chỉ có mình em cảm thấy đơn độc như vậy trong cuộc đời này. Em biết có bao nhiêu người sinh ra đạt được chỉ số IQ trên 130 không? Có bao nhiêu người được gọi là thiên tài, có bao nhiêu người trở thành nhà bác học? Rất ít. Nhưng có bao nhiêu người đang sống cuộc đời bình thường như em, nghĩa là họ cũng phải ngày ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền, ngày ngày phấn đấu, nỗ lực để có được một vị trí tốt trong công việc? 

Và vì thế, cuộc đời của mỗi người dù thành công hay thất bại, dù thuận lợi hay khó khăn, chúng ta, tất thảy đều sẽ trải qua một đời với những hỉ - nộ - ái - ố - sân - si vậy thôi. Đứng dưới bầu trời này, chúng ta đều sẽ nhỏ bé và tầm thường như nhau.

Trên hành trình rất dài kể từ khi sinh ra, mang gánh nặng làm người ấy, chẳng ai có thể tự tin bước đi mà không buồn, không cô đơn, không mệt mỏi đôi lúc, chỉ khác là cách con người ta khi bước qua một đoạn đường khó, họ sẽ chọn cách vượt qua hay dừng lại mãi mãi mà thôi. Và dù em là như thế, chẳng có gì trong tay, chẳng tài năng, chẳng xinh đẹp, chẳng giàu có, chẳng thành công, thì em vẫn có một cuộc đời để tự do quyết định. 

Lời kết: Vậy nên em ạ, dù chẳng phải là mặt trời, em vẫn được quyền chói chang cơ mà. Dù là em đã từng sống cả một thanh xuân nhạt nhòa, em vẫn có thể tin mình sẽ viên mãn trong đoạn kết cuộc đời, chỉ cần em cứ an nhiên trên con đường của riêng mình thế thôi.

0