Status suy ngẫm Những cô gái luôn một mình, càng phải trân trọng bản thân mình hơn!
Lười biếng có thể huỷ đi một con người, chăm chỉ có thể khuyến khích một con người. Đừng đợi đến khi hoàng hôn thì mới nói với bản thân rằng “nhớ ngày ấy”, “nếu”, “giá mà”, hay gì đó. Đừng vì người khác, mà hãy vì mình làm một người đến bản thân mình cũng phải ...
Lười biếng có thể huỷ đi một con người, chăm chỉ có thể khuyến khích một con người. Đừng đợi đến khi hoàng hôn thì mới nói với bản thân rằng “nhớ ngày ấy”, “nếu”, “giá mà”, hay gì đó. Đừng vì người khác, mà hãy vì mình làm một người đến bản thân mình cũng phải ghen tị!
Đột nhiên nhớ đến chính mình vài năm trước đây, gặp người mình ghét sẽ cách càng xa càng tốt, gặp chuyện không thích sẽ phản ứng gay gắt, rất dễ bực tức vì những chuyện chẳng đâu vào đâu. Lại nghĩ về mấy năm này, thời gian qua rồi, chính mình càng ngày càng lười. Lười giao tiếp, lười bộc lộ cảm xúc, lười đủ thứ, lười tìm lại cả chính mình.
Con người ta có thể mặc những bộ quần áo khác đi, yêu những thứ khác đi, nói những lời khác đi. Nhưng không có nghĩa là họ trở nên hoàn toàn xa lạ, không biết nhớ, không biết hoài niệm, không biết giữ cho riêng mình một chốn nào đó để nghiền ngẫm những kí ức…
Với một đứa con gái như mình, điều cao cả nhất chính là theo đuổi ước mơ của bản thân.
Để ngạo nghễ, để bất kì sóng gió nào cũng không thể quật ngã.
Có những ngày bạn lười vô cùng, lười giả vờ vui vẻ, lười nói chuyện, lười thân thiện, lười nhìn người khác, cứ ru rú trong thế giới của bản thân mình.
Bạn vĩnh viễn sẽ không biết được bản thân mình trong miệng người khác có bao nhiêu phiên bản, cho nên cứ là chính mình là được rồi. Nếu muốn hiểu tôi, xin mời đến tìm hiểu, còn nếu ghét tôi thì bạn cứ tha hồ mà ghét đi!.
Có đôi khi, tôi chỉ muốn một mình đi ra ngoài một lát. Không phải cô độc, cũng không phiền não mà là muốn yên lặng suy nghĩ; không phải muốn ngắm cảnh, cũng chẳng phải hưởng thụ, chỉ đơn giản muốn tìm lại bản thân mình; không phù phiếm, không hỗn loạn, chỉ muốn tâm trạng thoải mái nhất thôi. Những cô gái luôn một mình, càng phải trân trọng bản thân mình hơn!
Trên thế giới này, ngày nào cũng có người yêu một ai đó, vậy nên ngày nào cũng có người chia ly. Đừng vì muốn thoát cảnh một mình mà chọn bừa một ai đó, hãy cứ là chính mình, rồi bạn sẽ gặp một người khiến tất cả những năm tháng đợi chờ của bạn đều thành đáng giá.
- Status chênh vênh Có phải chúng ta đã từng yêu nhau như một thói quen, bên nhau cũng chỉ vì thói quen
Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?
Có một loại người, bản thân rõ ràng là rất cô đơn, nhưng lại sợ người khác nhìn thấu. Luôn có cảm giác chẳng ai có thể hiểu được mình, những người bạn thường ngày bên cạnh cũng chẳng phải tri kỉ gì, không thể đôi ba câu nói cho người khác hiểu lòng mình, mà họ hiểu rồi cũng chẳng biết được mấy phần lưu tâm, nên đành thôi.
Hát được một nửa bài hát, tôi nói với mình rằng đại khái là được rồi, thế nên tôi nhấn nút chuyển sang bài sau. Chống đẩy được tám mươi cái, quả thực là mệt đứt hơi, tôi nói với mình rằng, đại khái là được rồi, thế nên tôi đứng dậy uống nước. Dốc sức mấy lần cho bản thân, tôi nói với mình rằng, đại khái là được rồi, thế nên tôi đã trải qua cuộc sống đạm bạc hơn hai mươi năm. Nhưng, yêu cậu lâu như vậy, tôi biết phải nói ‘đại khái là được rồi’ thế nào đây?
Bạn giữ trong lòng một người nhiều năm, người ấy đi đâu tâm bạn cũng dõi theo, thế nhưng bạn mãi chỉ như cái bóng lẳng lặng thế thôi. Người ta không biết.
Bạn giữ trong lòng một mơ ước, về một nghề bạn vẫn thường khát khao thật lâu, thế nhưng bạn chỉ để nguyên mơ ước đó ở trong óc thôi, không hề nói ra. Chẳng ai biết cả.
Bạn giữ trong nghĩ suy nhiều điều trăn trở, nhưng bạn lặng im. Thế là mọi người nghĩ bạn vô tâm, có phải đâu, người ta không hiểu.
Bạn giữ cho mình nhiều niềm yêu thích, thế nhưng bạn nào có bộc lộ rằng bạn thích cái này, ghét cái kia. Rồi người khác cho bạn những thứ họ thích họ yêu, đó đâu phải điều bạn mong bạn muốn.
- Status buồn Đến cuối cùng, cũng đâu ai yêu mãi được một người
Bạn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thấy ánh mắt ấy, dù hờn dỗi, những lời trách cứ vẫn là không thể thốt ra. Lại ôm khư khư, để rồi tình yêu dần dần im lìm hơn, thay vào đó là đối phương phải suy đoán về những điều bạn nghĩ. Người ta đâu phải chuyên gia tâm lí, sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới tâm sự của bạn đâu.
Bạn có những âu sầu, có điều bạn cất vào đáy lòng, trưng ra ngoài nụ cười kiêu hãnh. Thế là, người khác nhìn vào thấy bạn luôn mạnh mẽ, nghĩ rằng bạn sẽ không thể nào rơi nước mắt đâu. Những vết thương họ vô ý để lại càng sâu, nhưng họ vô tâm cho rằng bạn sẽ không đau, không khóc. Cứ thế, tổn thương càng lớn, chỉ bạn là biết nó cứ toạc ra.
Bạn và những câu chuyện của mình lẳng lặng bên nhau, bạn muốn giữ chúng trong tâm, bởi bạn nghĩ rằng có một vài chuyện không thể nói ra, vì một khi nói ra, chẳng ai là người vui vẻ cả.
Bạn cứ như thế, cho đến khi mọi người đi mất. Họ sợ phải nhìn thấy sự bình thản trên gương mặt bạn. Họ ghét phải đoán bạn đang nghĩ gì, rồi e dè lo bạn mất vui, rồi lại nghĩ, dù có không vui, chắc chắn là bạn vẫn sẽ lặng im như thế.
Bạn à, đừng như thế! Nếu bạn ghét ăn kem vị dừa, hãy nói rằng bạn không thích nó, đừng qua loa bằng hai từ “cũng được”, ai sẽ biết sở thích của bạn đây? Nếu bạn giữ trong lòng một điều thật lâu, gặp dịp hãy nói đi, có rất nhiều điều ngẫu nhiên sẽ xảy ra khi bạn biết nói ra đúng lúc.
Và, những gì bạn giữ vì sợ sẽ mất đi mối quan hệ thân quen nhất, dường như chẳng có tác dụng hàn gắn đâu, ngược lại càng làm sâu thêm những tổn thương, rạn vỡ. Tại sao phải giấu khi bạn không hài lòng về ai đó, sau đó lại nghĩ họ chẳng tốt chút nào? Bạn luôn không nói, rồi bạn có thói quen kìm nén hết, trong lòng lại nghĩ bản thân luôn là người phải níu giữ các mối quan hệ, dần dà, ai cũng chán nản rồi bỏ đi, thẳng thắn mới là cách kéo gần cự ly tốt nhất.
Rồi, những người mà bạn thích, bạn chỉ đứng nhìn họ vậy thôi. Bạn nói rằng bạn đau, nhưng có thể khác sao, nỗi đau này là do bạn chọn. Không nói, là phải lẳng lặng như thế, cứ vậy như chiếc bóng sau lưng. Có lựa chọn khác nhưng bạn dửng dưng, bạn muốn giấu tình cảm của bản thân, vậy thì đừng oán thán.Không có điều gì là tự nhiên xảy đến, bao gồm cả việc chọn ngọt – đắng trên đường đời.
Bởi vì, có những chuyện nhất định phải nói ra, nếu không vĩnh viễn đừng mong ai biết được, cho nên, hãy tự nói ra câu chuyện của bạn, sẽ có người tình nguyện lắng nghe. Nếu không bước lên, bạn sẽ vẫn ở chỗ cũ thôi, nhưng sẽ chẳng bao giờ đến đích kia - những điều giản đơn nhưng phải biết đuổi theo nắm lấy.
Lời kết: Quãng thời gian đẹp nhất chính là khi con người ta còn trẻ, còn ngôn cuồng, sau này, đáng sợ nhất là bản thân đã trở nên lãnh đạm với tất cả mọi thứ, không còn say mê như thời Thanh xuân nữa.