Quan hệ cha mẹ nuôi – con nuôi
QUAN HỆ CHA MẸ NUÔI-CON NUÔI Khái niệm. Quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi là quan hệ ràng buộc một người vào một hoặc hai người khác, những người có liên quan không có mối liên hệ huyết thống với nhau như cha mẹ-con ruột, nhưng người nuôi được ...
QUAN HỆ CHA MẸ NUÔI-CON NUÔI
Khái niệm.
Quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi là quan hệ ràng buộc một người vào một hoặc hai người khác, những người có liên quan không có mối liên hệ huyết thống với nhau như cha mẹ-con ruột, nhưng người nuôi được xem như cha mẹ của người được nuôi, dù không sinh ra người được nuôi; người được nuôi, về phần mình, coi người nuôi như cha mẹ ruột. Đó là quan hệ cha mẹ-con được xác lập không bằng con đường sinh sản mà theo nguyện vọng của các đương sự và theo quyết định của cơ quan Nhà nước có thẩm quyền. Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 67 khoản 1, nuôi con nuôi là việc xác lập quan hệ cha mẹ và con giữa người nhận nuôi con nuôi và người được nhận làm con nuôi, bảo đảm cho người được nhận làm con nuôi được trông nom, nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục phù hợp với đạo đức xã hội.
Xác lập quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi.
Việc nuôi con nuôi chỉ có thể được xác lập do sự bày tỏ ý chí của người nuôi và người được nuôi hoặc người đại diện của người được nuôi trong khuôn khổ thủ tục nuôi con nuôi tiến hành dưới sự giám sát của Nhà nước.
Điều kiện liên quan đến người nuôi
Nuôi chung hoặc nuôi cá nhân. Người nuôi phải là cá nhân: không có chuyện một người là con nuôi của một pháp nhân, một hộ gia đình hoặc một tổ hợp tác. Đó có thể là vợ và chồng hoặc một cá nhân độc thân. Về mặt lý thuyết, cá nhân đang có vợ (chồng) có thể nhận con nuôi mà không cần có sự tham gia hoặc sự đồng ý của vợ (chồng); tuy nhiên, thực tiễn hầu như không ghi nhận được trường hợp này.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 69, người nuôi phải.có đầy đủ năng lực hành vi; có tư cách đạo đức tốt; có điều kiện thực tế bảo đảm việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con nuôi; không phải là người đang bị hạn chế một số quyền của cha mẹ đối với con chưa thành niên hoặc bị kết án mà chưa được xoá án tích về một trong các tội cố ý xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, nhân phẩm, danh dự của người khác; ngược đãi, hành hạ ông, bà, cha, mẹ, vợ, chồng, con, cháu, người có công nuôi dưỡng mình; dụ dỗ, ép buộc hoặc chứa chấp người chưa thành niên phạm pháp; mua bán, đánh tráo, chiếm đoạt trẻ em; các tội xâm phạm tình dục đối với trẻ em; có hành vi xúi giục, ép buộc con làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức xã hội.
Nếu vợ và chồng cùng nhau nhận con nuôi, thì từng người một phải thoả mãn các điều kiện trên đây (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 70).
Người nuôi có thể có hoặc không có con ruột. Một người hoặc một cặp vợ chồng có thể nhận một hoặc nhiều người làm con nuôi (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 67 khoản 1).
Điều kiện liên quan đến người được nuôi
Lợi ích của người được nuôi.
Luật dùng cụm từ “phù hợp với đạo đức xã hội” để thiết lập tiêu chí đánh giá hiệu quả của việc nuôi con nuôi. Đạo đức xã hội là một khái niệm rất rộng. Có thể tin rằng trong suy nghĩ của người làm luật, việc nuôi con nuôi được cho phép với điều kiện trên cơ sở quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi được xác lập, người con nuôi có được môi trường sống lành mạnh để phát triển về thể chất, trí tuệ và nhân cách; điều đó sẽ có tác dụng tích cực trong việc góp phần thúc đẩy sự phát triển của toàn xã hội. Nói cách khác, việc nuôi con nuôi trước hết phải phù hợp với lợi ích của người được nuôi. Luật nghiêm cấm lợi dụng việc nuôi con nuôi để bóc lột sức lao động, xâm phạm tình dục, mua bán trẻ em hoặc vì mục đích trục lợi khác (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 67 khoản 3).
Nhà nước và xã hội khuyến khích việc nhận trẻ mồ côi, trẻ bị bỏ rơi, trẻ bị tàn tật làm con nuôi (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 67 khoản 2).
Được nuôi bởi nhiều người.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 68 khoản 2, một người chỉ có thể làm con nuôi của một người hoặc của cả hai người là vợ chồng. Điều đó có nghĩa rằng trong khung cảnh của luật thực định, nếu người nuôi chung sống như vợ chồng với một người khác mà không đăng ký kết hôn, thì người được nuôi chỉ có thể là con nuôi của một trong hai người chung sống như vợ chồng.
Được nuôi nhiều lần.
Nhận xét quan trọng: luật chỉ đòi hỏi rằng ở một thời điểm nhất định nào đó, một người chỉ có thể làm con nuôi của một người hoặc của cả hai người là vợ chồng; luật không cấm một người làm con nuôi nhiều lần. Bởi vậy, một người đã từng là con nuôi của một người hoặc của cả hai vợ chồng vẫn có thể là con nuôi của một người khác hoặc của cả hai người khác là vợ chồng, sau khi quan hệ nuôi con nuôi trước đây chấm dứt.
Cần nhấn mạnh rằng để có thể được làm con nuôi của người khác, người được nuôi phải ở trong tình trạng chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi đã xác lập trước đây với người khác, nghĩa là phải ở trong các trường hợp được ghi nhận tại Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 76. Trong các trường hợp ghi nhận tại điều luật đó lại không có trường hợp người nuôi chết.
Điều kiện về tuổi tác.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 68 khoản 1, người được nuôi phải là người từ 15 tuổi trở xuống. Cá biệt, người trên 15 tuổi cũng có thể được nhận làm con nuôi nếu là thương binh, người tàn tật, người mất năng lực hành vi dân sự hoặc làm con nuôi của người già yếu, cô đơn (Riêng trong trường hợp người nuôi là người già yếu, cô đơn, vấn đề bật ra có thể sẽ là: suy cho cùng, ai mới thực sự là người cần sự chăm sóc, nuôi dưỡng ? Người được nuôi hay người già yếu, cô đơn ? Nếu lại cũng chính người được nuôi là người cần sự chăm sóc, nuôi dưỡng, thì người già yếu cô đơn (ở Việt Nam thường rơi vào tầng lớp nghèo) sẽ thêm một gánh nặng; còn nếu người già yếu cô đơn cần sự chăm sóc, nuôi dưỡng, thì quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi trong trường hợp này không phù hợp với định nghĩa về nuôi con nuôi theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 67 khoản 1.
Hình như, trong trường hợp xin làm con nuôi của người già yếu cô đơn, thì lợi ích được xem xét là lợi ích của cha mẹ nuôi chứ không phải lợi ích của con nuôi. Nói rõ hơn, người muốn làm con nuôi của người già yếu cô đơn phải có đủ điều kiện để nuôi người già yếu, cô đơn.). Người làm luật không nhắc đến người không nhận thức được hành vi của mình, nhưng lại chưa bị tuyên bố mất năng lực hành vi theo một bản án có hiệu lực pháp luật. Ở Việt Nam hiện nay, hầu như không thấy người điên nào bị tuyên bố mất năng lực hành vi, trong khi có đủ cơ sở để tin rằng trong suy nghĩ của mình, người làm luật muốn rằng người không nhận thức được hành vi của mình cũng có thể được nhận làm con nuôi, dù đã quá 15 tuổi, để có được sự chăm sóc của người nuôi.
Điều kiện liên quan đến quan hệ giữa người nuôi và người được nuôi
Khoảng cách về tuổi tác.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 69 khoản 2, người nuôi phải hơn con nuôi từ hai mươi tuổi trở lên. Nếu vợ và chồng cùng nhận con nuôi, thì cả vợ và chồng đều phải hơn con nuôi từ hai mươi tuổi trở lên. Quy định này, cũng như quy định về tuổi kết hôn, được áp dụng mà không có ngoại lệ. Cũng như các quy định về tuổi kết hôn, các quy định về khoảng cách tuổi tác giữa người nuôi và người được nuôi chỉ nhằm thiết lập giới hạn tối thiểu chứ không thiết lập giới hạn tối đa.
Vấn đề quan hệ thân thuộc.
Có thể hình dung: một người phụ nữ có gia đình, nhưng lại có con riêng trước khi kết hôn; không muốn để lộ chuyện ấy trước công luận, người này bàn với chồng nhận con riêng của mình làm con nuôi của vợ và chồng. Quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi trong giả thiết không phù hợp (một phần) với định nghĩa về nuôi con nuôi được ghi nhận ở trên. Tuy nhiên, không thể nói đó là quan hệ trái pháp luật, trái đạo đức xã hội. Luật, về phần mình, cũng khuyến khích việc chồng hoặc vợ cư xử với con riêng của vợ hoặc chồng mình như con ruột. Người vợ trong giả thiết thậm chí có thể giấu mối quan hệ thật giữa mình và người con nuôi, với người chồng (Nhưng nếu sau này biết được điều đó, liệu người chồng có quyền yêu cầu tuyên bố vô hiệu việc nuôi con nuôi do có sự nhầm lẫn hoặc lừa dối ?).
Dẫu sao, tục lệ khó có thể chấp nhận việc nuôi con nuôi dẫn đến việc đảo lộn thứ tự tôn ti thiết lập do quan hệ thân thuộc: một người dưới 15 tuổi mang vai vế chú, cậu hoặc cô, dì họ của một người trên 35 tuổi không thể trở thành con nuôi của người sau này.
Thủ tục nhận con nuôi
Nộp hồ sơ.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 72, việc nhận con nuôi phải được cơ quan Nhà nước có thẩm quyền đăng ký và ghi vào sổ hộ tịch. Trong trường hợp cả cha mẹ nuôi và con nuôi đều có quốc tịch Việt Nam và việc nhận con nuôi được thực hiện tại Việt Nam, thì cơ quan Nhà nước có thẩm quyền là UBND xã, phường, thị trấn nơi cư trú của người nuôi hoặc của người được nuôi (Nghị định số 83-CP ngày 10/10/1998 Điều 35).
Theo Điều 36 Nghị định đã dẫn; người xin nhận con nuôi phải nộp đơn xin nhận con nuôi; đơn phải có xác nhận của cơ quan, đơn vị nơi người nhận con nuôi công tác hoặc của UBND xã, phường, thị trấn nơi cư trú của người nhận nuôi, về tư cách đạo đức cũng như về việc thoả mãn các điều kiện khác để được phép nhận con nuôi. Kèm theo đơn xin nhận con nuôi phải có các giấy tờ sau đây:
- Giấy khai sinh và chứng minh nhân dân của người nhận con nuôi (Nếu người được nuôi đã trên 15 tuổi, thì cũng phải nộp chứng minh nhân dân );
- Sổ hộ khẩu gia đình của người nhận con nuôi hoặc của người được nhận làm con nuôi (tùy theo người nuôi hoặc người được nuôi có đăng ký thường trú tại nơi đăng ký việc nuôi con nuôi);
- Giấy khai sinh của người được nhận làm con nuôi.
Ngoài ra, theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 71 khoản 1, việc nhận người chưa thành niên, người đã thành niên mất năng lực hành vi dân sự làm con nuôi phải được sự đồng ý bằng văn bản của cha, mẹ ruột của người đó; nếu cha, mẹ ruột đã chết, mất năng lực hành vi dân sự hoặc không xác định được cha, mẹ, thì phải được sự đồng ý bằng văn bản của người giám hộ.
Nếu người được nhận nuôi từ đủ 9 tuổi trở lên, thì việc nuôi con nuôi còn phải có sự đồng ý của người đó (Điều 71 khoản 2). Tuy nhiên, luật lại không đòi hỏi rằng sự đồng ý đó phải được ghi nhận bằng văn bản. Có lẽ, trước khi tiến hành thủ tục đăng ký việc nuôi con nuôi, đại diện UBND sẽ trực tiếp hỏi người được nuôi và nếu người này đồng ý, thì sự đồng ý sẽ được ghi nhận trong một biên bản.
Xem xét hồ sơ.
Theo Nghị định số 83-CP ngày 10/10/1998 Điều 37, sau khi nhận đủ hồ sơ, UBND phải tiến hành xác minh việc xin nhận con nuôi. Trong trường hợp người được nhận làm con nuôi có nguồn gốc không rõ ràng (nghĩa là không xác định được cha, mẹ), thì UBND phải tiến hành niêm yết công khai việc xin nhận con nuôi tại trụ sở UBND, đồng thời thông báo trên các phương tiện thông tin đại chúng trong thời hạn 7 ngày.
Trong trường hợp một bên hoặc các bên không có đủ các điều kiện nhận con nuôi hoặc làm con nuôi, thì UBND từ chối đăng ký và giải thích rõ lý do bằng văn bản (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 73); nếu cha, mẹ ruột, người giám hộ và người nhận nuôi con nuôi không đồng ý, thì có quyền khiếu nại theo quy định của pháp luật (cùng điều luật).
Trong trường hợp mọi điều kiện cần thiết cho việc nuôi con nuôi đều hội đủ, thì UBND thông báo cho bên giao và bên nhận con nuôi biết về ngày đăng ký (Nghị định đã dẫn Điều 37). Trong hạn 7 ngày kể từ ngày thông báo (Điều luật viết không được rõ lắm. Có lẽ là trong hạn 7 ngày kể từ ngày ấn định cho việc đăng ký chứ không phải kể từ ngày thông báo, bởi vì ngày đăng ký do UBND ấn định và ngày này luôn luôn phải sau ngày thông báo ), nếu bên giao, bên nhận và con nuôi không đến đăng ký việc nhận con nuôi mà không có lý do chính đáng, thì UBND huỷ việc xin đăng ký nhận con nuôi và thông báo cho các đương sự biết (cùng điều luật). Nếu sau đó, các bên vẫn muốn tiến hành việc nuôi con nuôi, thì phải bắt đầu lại các thủ tục (cùng điều luật).
Đăng ký và giao nhận.
Tại lễ giao nhận con nuôi, bên giao, bên nhận con nuôi và người được nhận làm con nuôi phải có mặt (Nghị định đã dẫn Điều 38). Bên giao, bên nhận con nuôi phải cùng ký tên vào sổ đăng ký nhận nuôi con nuôi và và biên bản giao nhận con nuôi. Chủ tịch UBND ký và trao cho mỗi bên một bản chính quyết định công nhận, giải thích cho bên nhận nuôi và con nuôi về quyền, nghĩa vụ của cha, mẹ nuôi và con nuôi theo quy định của pháp luật về hôn nhân và gia đình (cùng điều luật).
Hiệu lực của việc thiết lập quan hệ cha mẹ nuôi- con nuôi
Quan hệ với gia đình của người nuôi
Quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi. Kể từ thời điểm đăng ký việc nuôi con nuôi, người được nuôi trở thành con nuôi của người nuôi và gọi người sau này là cha (mẹ) nuôi. Giữa cha mẹ nuôi và con nuôi có đầy đủ các quyền và nghĩa vụ của cha mẹ và con theo quy định của Luật hôn nhân và gia đình (Điều 74): cha mẹ có quyền và nghĩa vụ trông nom, nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục con; con có quyền và nghĩa vụ chăm sóc, nuôi dưỡng cha mẹ, lắng nghe lời khuyên bảo của cha mẹ;.... Trong trường hợp cha mẹ nuôi chết, con nuôi là ngườìi thừa kế được gọi theo pháp luật ở hàng thứ nhất (BLDS 2005 Điều 676 khoản 1 điểm a); ngược lại, nếu con nuôi chết, thì cha mẹ nuôi là người thừa kế thuộc hàng thứ nhất của con nuôi, bên cạnh cha mẹ ruột của con nuôi (cùng điều luật).
Nhắc lại rằng việc kết hôn giữa cha (mẹ) nuôi với con nuôi bị cấm trong luật Việt Nam.
Quan hệ giữa người được nuôi và các thành viên khác trong gia đình của người nuôi. Trong khung cảnh của luật thực định Việt Nam, người được nuôi hoàn toàn không có quan hệ gì với các thành viên khác của gia đình người nuôi: người được nuôi không phải là anh, chị, em của con ruột của người nuôi, không phải là cháu nội của cha mẹ của cha nuôi, không phải là cháu ngoại của cha mẹ của mẹ nuôi. Thông thường, nếu người nuôi có vợ (chồng), thì vợ và chồng cùng đứng ra nhận con nuôi; nhưng, nếu chỉ có vợ hoặc chồng đứng ra nhận con nuôi, thì người được nuôi không phải là con nuôi của người còn lại.
Các giải pháp trên đây dẫn đến một vài hệ quả đáng chú ý.
- Việc kết hôn giữa người được nuôi và những người thân thuộc của người nuôi không bị cấm bởi luật viết. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng dù con nuôi của vợ không nhất thiết cũng đồng thời là con nuôi của chồng, trong trường hợp người được nuôi và người nuôi đều là nữ và cuộc hôn nhân ràng buộc người nuôi chấm dứt, thì chồng cũ của người nuôi vẫn không có quyền kết hôn với con nuôi của vợ cũ. Tại sao ? Bởi vì, khi cấm vợ (chồng) kết hôn với con riêng của chồng (vợ), Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 không phân biệt con riêng ấy là con ruột hay con nuôi.
- Người được nuôi không thể thế vị người nuôi để nhận phần di sản mà người nuôi được hưởng của cha mẹ, nếu còn sống.
Họ, tên, dân tộc của con nuôi. Trên nguyên tắc, việc nuôi con nuôi không đương nhiên có tác dụng thay đổi họ của con nuôi theo họ của người nuôi. Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 75, cha mẹ nuôi có quyền yêu cầu cơ quan Nhà nước có thẩm quyền (tức UBND) quyết định việc thay đổi họ, tên của con nuôi. Tuy nhiên, nếu con nuôi từ đủ 9 tuổi trở lên, thì việc thay đổi họ, tên phải được sự đồng ý của người đó. Suy lý ngược: 1. Nếu con nuôi từ đủ 9 tuổi trở lên không đồng ý việc thay đổi họ, tên của mình, thì con nuôi mang họ, tên cũ; 2. Việc thay đổi họ, tên của con nuôi mất năng lực hành vi chỉ cần có sự đồng ý và yêu cầu của cha, mẹ nuôi.
Vấn đề dân tộc của con nuôi. Điều 22 Nghị định số 70/2001/NĐ-CP ngày 03/10/2001 quy định chi tiết thi hành Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 quy định: 1. Con nuôi được xác định dân tộc theo cha, mẹ ruột; 2. Trong trường hợp không biết được cha, mẹ ruột của con nuôi là ai, thì con nuôi được xác định dân tộc theo cha, mẹ nuôi; nếu sau đó biết được cha, mẹ ruột, thì dân tộc của người con nuôi có thể được xác định lại theo yêu cầu của người này, của cha, mẹ ruột hoặc của cha, mẹ nuôi.
Trong phần quyền nhân thân, BLDS 2005 cũng quy định về vấn đề này như sau: người đã thành niên, cha đẻ và mẹ đẻ hoặc người giám hộ của người chưa thành niên có quyền yêu cầu cơ quan Nhà nước có thẩm quyền xác định lại theo dân tộc của cha đẻ, mẹ đẻ trong trường hợp làm con nuôi của người thuộc dân tộc khác mà được xác định theo dân tộc của cha nuôi, mẹ nuôi do không biết cha đẻ, mẹ đẻ là ai (Điều 28 khoản 2 điểm b).
Quan hệ với gia đình cha mẹ ruột
Quyền thừa kế. Theo BLDS 2005 Điều 678, con nuôi bảo tồn quyền thừa kế đối di sản của những người thân thuộc do huyết thống: con nuôi là người thừa kế theo pháp luật thuộc hàng thứ nhất của cha mẹ ruột, là người thừa kế theo pháp luật thuộc hàng thứ hai của anh, chị, em ruột, là người thừa kế thế vị của cha mẹ ruột trong di sản của ông bà nội (ngoại),...
Cấm kết hôn. Con nuôi vẫn bảo tồn quan hệ huyết thống với các thành viên gia đình cha mẹ ruột. Bởi vậy, việc kết hôn giữa con nuôi và những người thân thuộc bị cấm theo các quy định tại Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 10 khoản 3.
Quan hệ nghĩa vụ nuôi dưỡng, cấp dưỡng. Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 61 khoản 3, nếu người được cấp dưỡng được nhận làm con nuôi, thì nghĩa vụ cấp dưỡng chấm dứt. Nghĩa vụ cấp dưỡng là một đề tài lớn, sẽ được nghiên cứu riêng. Ở đây, ta nhận xét rằng do điều luật đã dẫn, cha mẹ ruột, ông bà nội (ngoại), anh, chị, em ruột sẽ không còn trách nhiệm cấp dưỡng cho con (cháu, anh, chị, em) một khi người sau này được người khác nhận làm con nuôi. Thế mà, quan hệ nghĩa vụ cấp dưỡng, ta sẽ thấy, là quan hệ có tính chất hỗ tương; bởi vậy, dù luật không nói rõ, vẫn có thể khẳng định rằng một khi A không còn nghĩa vụ cấp dưỡng cho B, thì B, khi có điều kiện, cũng không có nghĩa vụ cấp dưỡng cho A. Hơn nữa, nghĩa vụ cấp dưỡng, trong khung cảnh của luật thực định Việt Nam, là hình thức thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng trong những trường hợp đặc thù. Liệu có thể nói rằng việc nhận con nuôi cũng có tác dụng chấm dứt quan hệ nghĩa vụ nuôi dưỡng giữa người được nuôi và các thành viên gia đình cha mẹ ruột ?
Nhận con ruột, nhận cha mẹ ruột
Không ảnh hưởng đến quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi. Trong khung cảnh của luật thực định Việt Nam, việc một người được nhận làm con nuôi của một người khác không cản trở việc người con nuôi xin xác định cha mẹ ruột của mình. Ngược lại, người không được nhận là cha, mẹ ruột của con nuôi có quyền yêu cầu Toà án xác định mình là cha, mẹ ruột của con nuôi ấy. Trong mọi trường hợp, quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi không bị ảnh hưởng bởi kết quả giải quyết của Toà án liên quan đến quan hệ cha mẹ-con ruột.
Chấm dứt việc nuôi con nuôi
Điều kiện và thủ tục
Các trường hợp chấm dứt việc nuôi con nuôi.
Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 76, việc nuôi con nuôi có thể chấm dứt trong các trường hợp sau đây:
Cha mẹ nuôi và con nuôi đã thành niên tự nguyện chấm dứt quan hệ nuôi con nuôi.
Con nuôi bị kết án về một trong các tội xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, nhân phẩm, danh dự của cha mẹ nuôi; ngược đãi, hành hạ cha mẹ nuôi hoặc có hành vi phá tán tài sản của cha mẹ nuôi.
Cha mẹ nuôi đã có các hành vi quy định tại khoản 3 Điều 67 hoặc khoản 5 Điều 69 của Luật hôn nhân và gia đình (nghĩa là có hành vi phi đạo đức đối với con nuôi hoặc có hành vi phạm tội liên quan đến các mối quan hệ gia đình hoặc đến người chưa thành niên và đã bị kết án).
Trái lại, quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi không chấm dứt trong trường hợp cha mẹ nuôi hoặc con nuôi chết. Quan hệ cũng không chấm dứt trong trường hợp cha mẹ nuôi ly hôn. Nói khác đi, sau khi cha nuôi hoặc mẹ nuôi chết hoặc cha nuôi và mẹ nuôi ly hôn, con nuôi vẫn tiếp tục là con nuôi của cả hai người; bởi vậy, nếu cha (mẹ) còn sống hoặc, cha, mẹ sau khi ly hôn kết hôn với người khác, thì đối với người khác đó, con nuôi là con riêng của người kết hôn với mình.
Tính không thể phân chia của việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi trong trường hợp con nuôi chung của vợ chồng. Trong đa số trường hợp, việc nuôi con nuôi được thực hiện trên thực tế bởi hai người là vợ chồng hoặc chung sống như vợ chồng (Nhắc lại rằng luật hiện hành chỉ thừa nhận việc nuôi chung trong trường hợp hai người nuôi có quan hệ vợ chồng hợp pháp; tuy nhiên, như đã nói, do các quy định trước đây không rõ ràng mà những người chung sống như vợ chồng đã nuôi con nuôi chung trước khi Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 có hiệu lực vẫn phải được thừa nhận là cha mẹ nuôi chung của con nuôi. )
Luật, khi dự kiến các trường hợp chấm dứt việc nuôi con nuôi, cũng chỉ đề cập đến ý chí hoặc hành vi của một bên là con nuôi và bên kia là cha mẹ nuôi ( Không có dấu phẩy ngăn cách cụm từ “cha mẹ”). Thực ra, có thể hình dung giả thiết, theo đó, ý chí hoặc hành vi đó của người nuôi không phải là ý chí hoặc hành vi chung cha nuôi và mẹ nuôi. Có thể cha nuôi và con nuôi đạt được thoả thuận chấm dứt quan hệ nuôi con nuôi, còn mẹ nuôi lại phản đối; có thể con nuôi chỉ ngược đãi cha nuôi mà không ngược đãi mẹ nuôi. Thế nhưng, trong khung cảnh của luật hiện hành, một khi con được nuôi chung bởi hai người là vợ chồng, thì việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi phải có hiệu lực đối với cả quan hệ cha-con và quan hệ mẹ-con; không thể có chuyện chấm dứt quan hệ cha nuôi-con nuôi mà vẫn duy trì quan hệ mẹ nuôi-con nuôi và ngược lại. Nói rõ hơn, chỉ cần con có hành vi xâm phạm tính mạng của cha nuôi hoặc của mẹ nuôi, chỉ cần cha nuôi, hoặc mẹ nuôi bị kết án về một trong các tội cố ý xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, nhân phẩm, danh dự của người khác,..., thì việc chấm dứt quan hệ chung cha mẹ nuôi-con nuôi có thể được xem xét.
Vậy cũng có nghĩa rằng việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi bằng con đường thoả thuận, trong trường hợp con được nuôi chung bởi hai người là vợ chồng, chỉ có thể được thực hiện nếu con nuôi đạt được thoả thuận với cả cha nuôi và mẹ nuôi. Ta có ngay quy tắc sau đây: nếu con được nuôi bởi hai người là vợ chồng, thì sau khi một trong hai người nuôi chết, việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi, con nuôi bằng con đường thoả thuận là không thể được nữa, bởi không còn cách nào để có được sự đồng ý của người nuôi đã chết.
Người có quyền yêu cầu.
Việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi không đương nhiên, dù tất cả các yếu tố của trường hợp được luật dự kiến đều hội đủ. Theo Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 77:
1. Con nuôi đã thành niên, cha, mẹ ruột, người giám hộ của con nuôi, cha, mẹ nuôi theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự có quyền tự mình yêu cầu Toà án hoặc đề nghị Viện kiểm sát yêu cầu Toà án ra quyết định chấm dứt việc nuôi con nuôi;
2. Viện kiểm sát, theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự, có quyền yêu cầu Toà án ra quyết định chấm dứt việc nuôi con nuôi trong các trường hợp quy định tại các điểm 2 và 3 Điều 76 Luật này;
3. Cơ quan tổ chức sau đây theo quy định của pháp luật về tố tụng dân sự, có quyền tự mình yêu cầu Toà án hoặc đề nghị Viện kiểm sát yêu cầu Toà án ra quyết định chấm dứt việc nuôi con nuôi trong các trường hợp quy định tại điểm 2 và điểm 3 Điều 76 của Luật này:
a. Uỷ ban bảo vệ và chăm sóc trẻ em;
b. Hội liên hiệp phụ nữ.
4. Cá nhân, cơ quan, tổ chức khác có quyền đề nghị Viện kiểm sát xem xét, yêu cầu Toà án ra quyết định chấm dứt việc nuôi con nuôi trong các trườìng hợp quy định tại điểm 2 và điểm 3 Điều 76 của Luật này.
Thủ tục. Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 không có quy định riêng về thủ tục chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi - con nuôi; bởi vậy, hẳn thủ tục chung về tố tụng dân sự sẽ được áp dụng. Nói chung, việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi, dù có hay không có tính chất chế tài, đều phải được tiến hành bằng con đường tư pháp, nghĩa là phải do hiệu lực của một bản án hoặc quyết định của Toà án. Các vấn đề liên quan đến việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi, trên nguyên tắc, có thể được xem xét trong một nghiên cứu chung về tố tụng dân sự. Chỉ riêng trong trường hợp chấm dứt việc nuôi con nuôi trên cơ sở có sự tự nguyện của các bên, ta có thể tự hỏi: liệu, để Toà án thụ lý, cần có đơn chung của cả hai bên trong quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi hay chỉ cần đơn của một bên ?
Hiệu lực
Hiệu lực tuyệt đối và hiệu lực tương đối.
Khi quan hệ nuôi con nuôi chấm dứt, thì giữa các đương sự không còn quan hệ cha mẹ-con. Người con có thể trở thành con nuôi của người khác. Giữa người nuôi và người được nuôi không còn các quyền và nghĩa vụ của cha mẹ và con. Việc chấm dứt quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi chỉ phát sinh hiệu lực về sau: cho đến ngày có hiệu lực của bản án hoặc quyết định chấm dứt việc nuôi con nuôi, quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi vẫn tồn tại; các nghĩa vụ chăm sóc, nuôi dưỡng, cấp dưỡng giữa các đương sự vẫn phải được thực hiện cho đến ngày đó.
Nếu con nuôi là người chưa thành niên hoặc đã thành niên bị tàn tật, mất năng lực hành vi, không có khả năng lao động và không có tài sản để tự nuôi mình, thì Toà án ra quyết định giao người đó cho cha, mẹ ruột hoặc cá nhân, tổ chức trông nom, nuôi dưỡng (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 78 khoản 1).(Trong trường hợp làm con nuôi của người già yếu, cô đơn, thì hẳn sau khi việc nuôi con nuôi chấm dứt, người già yếu, cô đơn cũng phải được giao cho một cơ quan, tổ chức nào đó chăm sóc. Luật chưa có quy định cụ thể ở điểm này. )
Con nuôi được quyền lấy lại các tài sản riêng của mình (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 78 khoản 2); nếu có công sức đóng góp vào khối tài sản chung của gia đình cha mẹ nuôi, thì được hưởng một phần tài sản trích từ khối tài sản chung đó, theo thoả thuận giữa các đương sự; nếu không thoả thuận được, thì có thể yêu cầu Toà án giải quyết.
Trong trường hợp con nuôi được đổi tên, họ, thì sau khi việc nuôi con nuôi chấm dứt, cha, mẹ ruột hoặc chính người được nuôi có thể yêu cầu được lấy lại họ, tên cũ (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 78 khoản 3). Cần nhấn mạnh rằng con nuôi chỉ có thể lấy lại họ, tên cũ chứ không được mang họ, tên mới khác.
Thế nhưng, việc xác lập quan hệ hôn nhân giữa những người đã từng có quan hệ cha mẹ nuôi-con nuôi vẫn bị cấm (Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 Điều 10 khoản 4). Ta nói rằng trong một số quan hệ riêng tư, việc chấm dứt việc nuôi con nuôi chỉ có hiệu lực tương đối.