Phân tích nhân vật người cô trong truyện ngắn Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng
Phân tích nhân vật người cô trong truyện ngắn Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng văn học lớp 8 Nguyên Hồng được mệnh danh là nhà văn của phụ nữ và trẻ em bởi những tình cảm mà ông dành cho những nhân vật của mình. Ông đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật để thấu hiểu những gì mà họ phải chịu đựng và trải ...
Phân tích nhân vật người cô trong truyện ngắn Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng văn học lớp 8 Nguyên Hồng được mệnh danh là nhà văn của phụ nữ và trẻ em bởi những tình cảm mà ông dành cho những nhân vật của mình. Ông đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật để thấu hiểu những gì mà họ phải chịu đựng và trải qua trong cuộc sống. Không chỉ có các nhân vật chính diện mà cả những nhân vật phản diện cũng được ông miêu tả hết sức tinh tế. Có lẽ trong số đó chúng ta phải biết tới ...
văn học lớp 8
Nguyên Hồng được mệnh danh là nhà văn của phụ nữ và trẻ em bởi những tình cảm mà ông dành cho những nhân vật của mình. Ông đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật để thấu hiểu những gì mà họ phải chịu đựng và trải qua trong cuộc sống. Không chỉ có các nhân vật chính diện mà cả những nhân vật phản diện cũng được ông miêu tả hết sức tinh tế. Có lẽ trong số đó chúng ta phải biết tới nhân vật người cô trong đoạn trích Trong lòng mẹ. Đó được coi là hình ảnh tiêu biểu cho những định kiến của xã hội cũ nước ta.
Nhân vật bà cô chỉ xuất hiện trong tác phẩm với vai trò là nhân vật phụ, được miêu tả rất ngắn gọn nhưng những gì mà nhân vật này đọng lại trong lòng người đọc thì thật ấn tượng và khó có thể phai mờ. Tuy đó chính là người có cùng chung dòng máu với chú bé Hồng, là người cô ruột nhưng nhân vật không hề khiến cho chúng ta cảm nhận được tình cảm của người thân trong gia đình. Bà cô hiện lên trong lòng người đọc với hình ảnh luôn đố kị, tàn nhẫn với những nỗi đau của chú bé Hồng khiến cho bé Hồng luôn phải giấu tình yêu thương dành cho người mẹ của mình vào góc sâu nhất trong trái tim chứ không thể chia sẻ nó cho mọi người giống như những đứa trẻ khác. Tất cả chỉ vì bà cô của mình.
Đầu tiên là hình ảnh của người cô cười hiền hòa và ân cần lắm:
– Hồng, mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mẹ mày không?
Câu nói ấy thật cần thiết đối với chú bé biết bao. Thế nhưng, lúc đó, bé Hồng lại không dám chia sẻ những điều mà mình suy nghĩ ở trong long của mình. Bởi, ngay sau những niềm vui ở trong lòng ấy, bé hiểu được ngay những” ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô”. Sự giả dối lộ liễu tới mức hiện hết trên cả nét mặt, tới một đứa nhỏ như bé Hồng cũng có thể nhận ra. Đó chính là sự giả dối, sự khinh miệt mà người cô đã quen thể hiện theo năm tháng. “ Mỗi khi nhắc tới mẹ tôi, cô tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ “. qua đó, chúng ta thấy được hình ảnh của người cô chính là hình ảnh tượng trưng cho chính những đố kị và ganh ghét. Thấy người cháu không hề đáp lại như mong muốn của bà ta, người cô ấy lại tiếp tục xát lên những vết thương trong lòng của người cháu mình.
“Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?” Toàn bộ câu nói như dừng lại và dằn vào hai chữ “ phát tài”. Bà cô thừa biết rằng mẹ của bé Hồng đang phải chịu cảnh tha hương nơi đất khách, vất vả kiếm sống của những người mất chồng, xa con. Cuộc sống của người phụ nữ phải phiêu bạt khắp mọi nơi. Ấy thế nhưng người cô không hề có bao giờ cảm thông cho người em dâu mình. Trong mắt của người cô, mẹ bé Hồng là người xấu, là người phụ nữ không có nhân cách. Câu nói không khác gì lưỡi dao cứa vào lòng của người cháu non nớt. Người cô lúc nào cũng chỉ muốn chia cắt tình cảm của hai mẹ con, làm cho bé Hồng ghét người mẹ của mình. Thậm chí, sự độc ác của người cô như không dừng lại ở đó và tiếp tục dâng lên ở mức cao hơn:” vào mà bắt mợ mày may vá, sắm sửa cho em bé chứ” khiến cho bé Hồng đau nhói, khổ sở vì tưởng mẹ mình có tình yêu thương khác, không nghĩ tới người cha đã mất và con trai đang ở nhà. Có lẽ lúc ấy, trên khuôn mặt của bà cô chính là nụ cười cay độc, nụ cười trên nỗi đau chính người cháu bất hạnh của mình.
Biết bao nhiêu câu nói khiến cho người cô muốn lấy ra để làm đau cháu mình. Những câu nói cay nghiệt làm cho người cháu đau đớn, chỉ biết “ nghẹn ứ, khóc không ra tiếng” khiến cho nỗi đau của bé Hồng chỉ còn biết câm lặng mà khóc không lên lời.
Chỉ bằng vài nét bút với những lời đối thoại những tác giả đã xây dựng được những nhân vật điển hình của người cô lạnh lùng và ích kỉ. Đó cũng chính là nhân vật đại diện cho những thành kiến của xã hội đối với những người phụ nữ vất vả trong xã hội xưa.