Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn trích Thúy Kiều báo ân báo oán
Phan tich hinh tuong nhan vat Thuc Sinh – Đề bài: Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán” trích Truyện Kiều của Nguyễn Du. “Truyện Kiều” của Nguyễn Du là một thiên kiệt tác, không chỉ mang giá trị hiện thực, giá trị nhân đạo ...
Phan tich hinh tuong nhan vat Thuc Sinh – Đề bài: Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán” trích Truyện Kiều của Nguyễn Du. “Truyện Kiều” của Nguyễn Du là một thiên kiệt tác, không chỉ mang giá trị hiện thực, giá trị nhân đạo sâu sắc mà thành công còn nằm ở mặt nghệ thuật của tác phẩm, điển hình nhất đó chính là nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật bằng những nét chấm phá ấn tượng. Do vậy,dù là nhân ...
– Đề bài: Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán” trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.
“Truyện Kiều” của Nguyễn Du là một thiên kiệt tác, không chỉ mang giá trị hiện thực, giá trị nhân đạo sâu sắc mà thành công còn nằm ở mặt nghệ thuật của tác phẩm, điển hình nhất đó chính là nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật bằng những nét chấm phá ấn tượng. Do vậy,dù là nhân vật chính diện hay phản diện, nhân vật chính hay nhân vật phụ thì đều được khắc họa rõ nét.Trong đoạn trích “ Thúy Kiều báo ân báo oán”, hình ảnh Thúc Sinh dù chỉ xuất hiện thoáng qua và được khắc họa thông qua một vài câu nhưng cũng thể hiện được trọn vẹn con người cũng như tính cách của nhân vật này.
Thúc Sinh là một thư sinh, gia đình cũng thuộc hàng danh giá, lại lấy được con gái của Thượng Thư là Hoạn Thư.Trong một lần đi chơi ở chốn thanh lâu, Thúc Sinh đã gặp Thúy Kiều và đem lòng yêu mến nàng. Thúc Sinh đã dùng tiền để chuộc Thúy Kiều ra và muốn lập nàng làm thiếp.Khi gặp được Từ Hải, Thúy Kiều đã mời Thúc Sinh đến “phiên tòa” để báo đáp công ơn cứu giúp nàng. Ở đây, tính cách của nhân vật này được khắc họa khá rõ nét:
“Cho gươm mời đến Thúc lang
Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run”
Trong phiên tòa xử phạt này, Thúy Kiều đã cho người đưa Thúc Sinh đến để tiện bề báo đáp ân nghĩa Thúc Sinh đã dành cho nàng.Ở đây, Nguyễn Du đã sử dụng từ “mời”, bản thân từ này cũng thể hiện phần nào sự coi trọng cũng như “tư cách” của Thúc Sinh trong phiên tòa này.Tuy nhiên, với bản tính nhu nhược, có phần nhát gan, khi chứng kiến không khí nghiêm túc cùng đội quân oai nghiêm của Từ Hải thì Thúc Sinh đã “Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run”. Dùng từ “chàm đổ” để miêu tả khuôn mặt của Thúc Sinh đã gợi cho người đọc liên tưởng về một gương mặt sợ hãi quá độ nên mất đi sắc hồng thông thường mà xám ngắt như màu chàm.
Nếu như “chàm đổ” thể hiện được sắc mặt thì từ “run” mà Nguyễn Du dùng trong câu thơ này lại diễn tả được cái run rẩy, sợ hãi trong hành động của Thúc Sinh.
Có lẽ, Thúc Sinh cũng biết trong thời gian sống với mình, Thúy Kiều đã phải chịu bao nhiêu cay đắng, đau khổ, lại chịu sự hành hạ dã man của Hoạn Thư nên khi bị mời đến thì mang nặng một cảm giác bất an tột cùng. Lại thêm bản tính nhu nhược, bất lực càng làm cho hình ảnh Thúc Sinh trở nên đãng thương, lại có phần hài hước.
Khi nghe Thúy Kiều trần tình nguyên cớ mời mình đến là để báo đáp ân tình thì Thúc Sinh tuy có bình tâm hơn nhưng trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm cảm giác bất an, sợ hãi. Đặc biệt, khi Thúy Kiều lên tiếng kết tội Hoạn Thư thì Thúc Sinh càng run sợ, một bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Vợ chàng quỷ quái yêu ma
Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau”
Khi tiếng “vợ chàng” cất lên thì sự bình tâm vừa có được của Thúc Sinh thoáng chốc bị nỗi sợ hãi, hoảng hốt thổi đi không còn dấu vết.
“Thúc Sinh trông mặt bấy giờ
Mồ hôi chàng đã như mưa ướt đầm”
Khuôn mặt biến sắc đến xám ngắt của Thúc Sinh chưa kịp phục hồi sắc hồng thì lời kết tội của Thúy Kiều đối với Hoạn Thư, đặc biệt còn nhắc đến trong mối quan hệ với mình nên mồ hôi đã “như mưa ướt đầm”.
Phải chăng ở đây Thúc Sinh sợ Thúy Kiều vì lòng căm ghét với Hoạn Thư mà liên lụy đến mình chăng?
Qua câu ta thấy,Thúc Sinh không chỉ nhu nhược, bất tài mà còn nhát gan,thiếu bản lĩnh cần có của người đàn ông. Cũng có lẽ vì sự nhút nhát, thiếu dứt khoát, bản lĩnh này mà khi ở bên, Thúy Kiều đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ.
“Lòng riêng mừng sợ khôn cầm
Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai”
Nỗi lòng, tâm trạng của Thúc Sinh lúc này khá phức tạp,mừng có, sợ có.
“Mừng” ở đây có lẽ là nỗi vui mừng của một người cố nhân khi thấy Thúy Kiều đã có thể đứng ở vị trí “trên” mà trừng phạt những người đã gây ra đau khổ, chà đạp lên nhân phẩm của nàng. Nếu hiểu theo nghĩa này ta sẽ thấy Thúc Sinh tuy nhu nhược, hèn nhát song cũng là một kẻ đa tình. Tình yêu mà Thúc Sinh dành cho Thúy Kiều là chân thành, nhưng vì không đủ bản lĩnh nên không thể đấu tranh,bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho nàng.
“Sợ” ở đây phải chăng là sự lo lắng cho số phận, bản án tới đây dành cho Hoạn Thư. Tuy với Hoạn Thư là cuộc “hôn nhân không hạnh phúc”, lại thường xuyên bị Hoạn Thư “đè đầu cưỡi cổ” song ở tận sâu đáy lòng thì chàng vẫn cảm thấy có chút xót xa, lo sợ thay cho nàng. Ta thấy Thúc Sinh cũng là một con người đầy tình nghĩa.
Như vậy,chỉ với vài nét khắc họa mô tả lời nói cũng như hành động của Thúc Sinh mà Nguyễn Du đã để lại cho người đọc toàn bộ tấm chân dung của nhân vật này: hèn nhát,nhu nhược nhưng cũng rất mực si tình, trọng tình nghĩa.