“Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp ”Bình luận ý kiến trên đây của nhà văn Nguyễn Tuân và bằng thực tê”cảm nhận văn học của mình hãy làm rõ những vân đề mà nhà văn đặt ra- Văn 12
Đề bài: “Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp ”Bình luận ý kiến trên đây của nhà văn Nguyễn Tuân và bằng thực tê”cảm nhận văn học của mình hãy làm rõ những vân đề mà nhà văn đặt ra. “Ở đâu có lao động ...
Đề bài: “Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp ”Bình luận ý kiến trên đây của nhà văn Nguyễn Tuân và bằng thực tê”cảm nhận văn học của mình hãy làm rõ những vân đề mà nhà văn đặt ra.
“Ở đâu có lao động thì ở đó có sáng tạo ra ngôn ngữ. Nhà văn không chỉ học tập ngôn ngữ của nhân dân mà còn là người phát triển ra ngôn ngữ sáng tạo. Không nên ăn bám vào người khác. Giàu ngôn ngữ thì văn sẽ hay…Cũng cùng một vốn ngông ngữ ấy, nhưng sử dụng có sáng tạo thì văn sẽ có bề thế và kích thước. Có vốn mà không biết sử dụng thì chỉ như nhà giàu giữ của. Dùng chữ như đánh cờ tướng, chữ nào để chỗ nào phải đúng vị trí của nó. Văn phải linh hoạt. Văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp”. La những lời nhận xét tinh tế và đúng đăn của nhà văn bậc thầy về ngôn ngữ-Nguyễn Tuân
Văn chương được biết đến chính là tiếng nói của tâm hồn, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào văn chương cũng muốn đem cái đẹp vào cuộc sống. Dường như chính thế giới bao la với muôn ngàn sự kiện luôn sôi động, và trong đó thì văn học là tấm gương phản ánh hiện thực cuộc sống nhưng là phản ánh có chọn lọc. Ta như cũng có thể thấy được chính cái thế giới khách quan được nhìn qua thế giới chủ quan của tác giả, hiện thực sinh động như sẽ được văn học phản ánh cụ thể, độc đáo trong tác phẩm văn chương. Và có thể thấy được nhà văn chân chính làm con ong miệt mài đi hút nhuỵ hoa, và cần mẫn đi hút sương đêm lắng đọng để làm nên mật ngọt cho đời, và chính do ngôn ngữ là phương tiện thiết yếu giúp nhà văn sản sinh ra hương mật văn chương.
Ta như biết được rằng chính những bông hoa kia dù ngọt ngào hương sắc đến đâu. Giọt sương đêm dù tinh sạch hơn nếu như so với cả khí trời vẫn là vô dụng nếu chú ong không thể tạo mật thơm lành. Văn chương như đã được bắt nguồn từ lao động và qua lao động con người sáng tạo ra ngôn ngữ. Có thể thấy được chính con người dùng ngôn ngữ để giao tiếp, qua cách nói, viết thư, trao đổi,..Nhưng dường như ta thấy được chính cuộc sống vốn vận động và phát triển không ngừng, và cuộc sống như cũng không chỉ dừng lại ở mức độ giao tiếp ấy, Thì có thể nhận thấy được chính những ngôn từ, ngôn ngữ được sử dụng đa dạng hơn, mang tính thẩm mĩ cao hơn, đó là ngôn ngữ hay và lắng đọng lại là văn chương. Ta có thể thấy được chính tiếng nói tình cảm của con người mang nhiều sắc thái cung bậc khác nhau, ngôn ngữ cũng biến hoá kì diệu khôn lường như cũng đã để đáp ứng nhu càu bày tỏ ấy. Từ thuở xa xưa, khi mà khai thiên lập đia khi chưa có chữ viết, dân gian thật sáng tạo và đã sáng tạo nên dòng văn chương truyền miệng, mới biết sức sống của ngôn ngữ mãnh liệt đến nhường nào. Có thể khẳng định được chính trong sự lao động dường như cũng đã giúp con người ta như đã được tồn tại và lao động giúp con người tồn tại và lao động và giúp con người như cũng đã sáng tạo ra ngôn ngữ để giao tiếp, bày tỏ cảm xúc. Nhưng dường như chính ngôn ngữ từ thuở mới khai sinh chỉ là một tiếng nói thô sơ thể hiện tình cảm của nhân loại. Và có thể nói đươc văn chương là một loại hình nghệ thuật ra đời giúp như đã có thể giúp cho con người tìm đến với nhau. Nhà văn giỏi và tài năng qua các tác phẩm bày tỏ tâm tư, ước vọng với cuộc đời và con người trong xã hội.
Ngôn ngữ của đời thường được ví như là một loại quặng còn lẫn tạp chất, nhà văn làm công việc của người tình nguyện loại bỏ những tạp chất ấy như để đúc kết, nhu để tạo lên để trở thành thứ kim loại hoàn hảo hơn, đủ sức lóng lánh phản chiếu tâm hồn nhân vật.
Văn chương cũng như đã được xem chính là tấm gương phản ánh cuộc sống nhưng không có nghĩa là tác giả như đã bê nguyên cuộc sống vào tác phẩm, mà văn chương là sự tái hiện và tái tạo cuộc sống.
Nhà văn tài năng là như phải nói lên khát vọng của nhân dân, dự báo mọi điều đang đến trong tương lai. Do đó, chính văn chương là loại hình nghệ thuật tuyệt vời nhất nhất nó như đã chứa đầy như đậm đà tình cảm nhất. Và nếu như chúng ta muốn văn chương thật gần gũi với công chúng như đi sâu vào đời sống hiện thực của nhân dân thì nhà văn phải nói lên được khát vọng của họ với cuộc đời, sao cho mỗi tác phẩm đều đêm đến cái đẹp cho cuộc đời. Và câu nói “văn phải linh hoạt. văn không linh hoạt gọi là văn cứng đơ thấp khớp”. Như đã tinh tế chỉ ra rằng chính những sự linh hoạt của văn chương tức là sự linh hoạt của nhà văn khi lao động, sáng tạo nghệ thuật, và có lẽ cũng chính bởi sự linh hoạt đó như cũng đã khiến cho mỗi hình tượng nghệ thuật đều có sức trường tồn với thời gian và năm tháng
Văn chương nếu như chỉ là việc bê nguyên cuộc đời vào tác phẩm thì chẳng có gì đáng nói, nó phải là “người lạ mà quen biết” như Biêlinxki cũng đã từng nói. Nhà văn, nhà thơ dường như cũng đã cảm nhận được cuộc sống theo cách của riêng mình, đôi khi điều đó trái với quy luật tự nhiên nhưng dường như trong một khía cạnh nào đó nó như lại phù hợp với tâm hồn con người, nó được bạn đọc chấp nhận. Chẳng hạn hai câu thơ dưới đây:
Ngoài thềm rơi cái la đa,
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng.
(Trần Đăng Khoa)
Chính với cảm nhận độc đáo của mình, Trần đăng Khoa đã táo bạo nghe âm thanh (thị giác). Đó chính là những tiếng rơi rất mỏng hết sức nhẹ nhàng của tiếng lá rơi nghiêng – đêm sau chiến tranh không gian lại yên tĩnh đến cô liêu? Có thể nói rằng chính cách diễn đạt,như cũng đã sử dựng ngôn từ mới mẻ của nhà thơ đã làm nên một hiện tượng ngôn ngữ thật đẹp.
Và có thể nói rằng ngôn ngữ trong văn chương đa dạng, phức tạp như chính cuộc sống hàng ngày. Thông qua chính bàn tay tôi luyện của nhà văn, ngôn ngữ ấy làm nên sự phong phú của văn chương.
Có thể nói chính phương tiện diễn đạt quyết định cách hình thành của tác phẩm và nhà văn phải rèn luyện, như cũng đã phảihọc hỏi không ngừng để ngôn ngữ trở thành công cụ đắc lực và sắc bén trong tay mình. Đây cũng chính là lời khẳng định của Nguyễn Tuân chính là một lời khuyên đáng quý cho những người bước vào nghề viết văn đồng thời cũng là cả cho những ai yêu thích sự sáng tạo văn chương. Câu nói như cũng đã thật như nhấn mạnh đến vấn đề ngôn ngữ không có nghĩa là rơi vào chủ nghĩa hình thức, mà chúng ta có thể bỏ quên nội dung tư tưởng tác phẩm. một tác phẩm hay là sự kết hợp hoàn hảo giữa nội dung và sự kết hợp nghệ thuật, nội dung và nghệ thuật đều là những bông hoa hương sắc vẹn toàn và đẹp nhất.
Nguồn: Văn mẫu hay