Những câu chuyện cảm động về tình yêu
Những câu chuyện cảm động về tình yêu khiến người đọc cảm thấy xót xa vì những mối tình không thành và sự đau khổ của người trong cuộc. Đôi khi, tình yêu sẽ khiến người ta rơi vào cảm giác hoang mang, gần như rơi xuống vực thẳm... hãy vượt qua nó và đi tiếp... những con đường khác đang chờ ...
Những câu chuyện cảm động về tình yêu khiến người đọc cảm thấy xót xa vì những mối tình không thành và sự đau khổ của người trong cuộc.
Đôi khi, tình yêu sẽ khiến người ta rơi vào cảm giác hoang mang, gần như rơi xuống vực thẳm... hãy vượt qua nó và đi tiếp... những con đường khác đang chờ đón bạn.
dưới đây sẽ cung cấp cho đọc giả những cảm xúc lắng đọng trong tình yêu...
Dưới đây là những những câu chuyện cảm động về tình yêu hay mà chúng tôi đã sưu tầm:
Bài 1. : Đừng gọi em là người yêu cũ
Ta quá cũ trong nhau, thì tiếc gì nữa những yêu thương đã vỡ vụn từ bao giờ?
Một ngày không hẳn là tình cờ, gặp anh và người yêu mới của anh tại chính góc bàn nhỏ nơi quán cà phê quen thuộc hai đứa thường đến ngày còn hò hẹn. Em, một mình, đến trước. Anh, cùng với cô ấy, đến sau. Em không hiểu tại sao anh lại chọn góc bàn đó chứ không phải chỗ nào khác để đưa người yêu mình đến? Kỷ niệm vẫn còn đeo bám anh, hay đơn giản chỉ là một thói quen khó bỏ? Giống như chính em, vẫn đến đây mọi lúc vui buồn, dù chẳng còn anh bên cạnh?
- Ảnh minh họa
Nhìn thấy em, anh ngỡ ngàng. Em cũng bàng hoàng chẳng kém. Cũng lâu rồi, từ ngày chia tay chúng ta không gặp lại. Thành phố này tuy chật chội, nhưng hai con người đã "hết duyên" vẫn khó khi nào tương ngộ tại những nơi họ thường xuyên trở lại. Vậy mà đến lúc nhìn thấy nhau, lại là khi bên cạnh người kia đã có một mảnh ghép khác…
Cô gái bên cạnh anh hết nhìn anh rồi lại nhìn em, khi thấy cả hai sững người chạm mắt nhau. "Bạn anh à?" – Cô ấy hỏi. Anh gắng gượng một nụ cười: "À, người yêu cũ của anh…".
"Của anh…", từ bao giờ rồi, ta đã thôi không còn là của nhau. Cũng như chính giờ phút ấy, anh đang là của một vòng tay khác. Vậy còn tiếc nuối gì mà cố vớt vát quá khứ? Buông tay rồi, nếu có, hãy nói em - từng - là - của - anh thôi…
Cũng đừng gọi em là "người yêu", dù là "người yêu cũ". Chúng ta đã không thể coi nhau là bạn, không thể giả vờ quan tâm đến nhau bằng cách đôi lần vào wall fb xem người kia đang sống thế nào thì là người dưng luôn cũng có sao đâu anh. Không ai thích là "người yêu cũ" của một ai đó, nhất là sau khi đã dốc cạn thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Những hứa hẹn ngày trước cũng đã cũ kỹ quá rồi. Em vẫn một mình, nên đôi lúc, em lấy chúng ra để hờn giận, để tiếc nuối, để trách mình và trách anh, trách cả duyên số. Còn anh, chẳng lẽ anh lại lấy ra để nói với người yêu hiện tại của mình?
Đến hôm nay em mới nhận ra rằng mình thật ngốc. Chia tay anh, nghĩa là không còn anh trong danh bạ, không còn anh trong friend list, không còn anh trong những câu chuyện với bạn bè… Không còn anh, nghĩa là cũng không tìm được cách gì để gọi anh và gọi tên mối quan hệ đã tắt của hai đứa. Tâm trí và trái tim em cũng chưa từng để hình ảnh của anh bị che lấp bởi một hình bóng khác, hay chỉ đơn giản là che lấp bởi bụi thời gian. Nhưng với anh, em đã là một mối tình cũ, một con người cũ, vĩnh viễn của những ngày đã qua và không mảy may khiến anh bận tâm trong những ngày đang đến. Gặp lại, có chăng là một chút chạnh lòng? Anh đã xếp em vào ngăn nào trong trái tim anh rồi. Yêu thương cũ kỹ, đến hiện tại đã trở thành vô giá trị phải không anh?
Vậy thì, xin đừng gọi em là người yêu cũ của anh. Tiếng "người yêu cũ của anh" nghe chát đắng vô cùng. Đã đến lúc, ta quá cũ trong nhau, thì tiếc gì nữa những yêu thương đã vỡ vụn từ bao giờ?
Em sẽ từ bỏ thói quen quay trở lại những nơi có hình bóng anh. Em cũng sẽ thôi nghĩ về anh như một phần hạnh phúc em đánh mất. Và nếu như có lần sau gặp lại, em sẽ là người lạ, không còn quen anh nữa đâu…
--------------------------------
Bài 2. : Món quà cho tình yêu
Càng cố kìm nén và ép trái tim phải quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Cứ đêm về em lại nghĩ đến anh- người con trai với em rất đặc biệt. Anh đặc biệt như một món quà thời thơ bé được ai đó dành tặng, em cứ giữ khư khư mãi chẳng chịu buông.
Em muốn được gặp anh, được nhắn tin kể lể nhiều chuyện đôi khi rất đời thường, nhưng cầm điện thoại trên tay em không biết nhắn gì và bắt đầu từ đâu nên lại thôi. Đành lặng im và dặn lòng kìm nén cảm xúc đang là chuỗi hỗn độn trong em.
- Ảnh minh họa
Tự bao giờ em áp đặt cho mình lối nghĩ là phải quên anh, thôi nhớ nhung, thôi nghĩ suy về anh. Nhưng để có thể coi mọi chuyện đã qua như cơn gió trên đường đời thì em không tài nào làm được.
Nhớ - nỗi nhớ cứ cồn cào da diết, triền miên trong em. Càng cố kìm nén và ép buộc trái tim quên anh bao nhiêu em càng nhớ và đau bấy nhiêu. Đau. Ừ! Lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được thứ cảm giác đó như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mềm yếu vỡ vụn.
Phải chăng đó cũng là lần đầu tiên em nếm vị mặn chát của nước mắt lâu và nhiều đến vậy?
Mọi chuyện xảy ra với em cứ như một giấc mơ mà nói đúng hơn là cơn ác mộng- cơn ác mộng kinh hoàng mà dù em cố gượng dậy choàng tỉnh nhưng không thực hiện được.
Đặt dấu chấm hết cho cuộc tình vẫn còn đang viết dở, em thấy khó khăn vô vàn.
Em những tưởng mình rất mạnh mẽ có thể đủ sức vượt qua mọi thứ. Nhưng so với nỗi đau, nỗi vất vả cùng cực trước kia mà em đã trải qua không rơi một giọt nước mắt nào thì chuyện này như cú ngã đau đớn khiến em không đủ sức để đứng lên.
Phía sau mỗi con người là một gia đình, một tổ ấm yêu thương là bến đỗ để có thể trở về lúc rối lòng, vấp ngã còn phía sau em là mái ấm thiếu thốn tình thương là gia đình với chuỗi ngày ảm đạm, buồn bã.
Em sinh ra ở miền quê đầy nắng, cát và con người tất bật với ghe thuyền vật lộn với sóng gió mãi không đủ ăn, cuộc sống đã khó lại càng khó hơn khi mẹ phải nuôi 6 miệng ăn và thêm người ba đau ốm liên miên.
Là người chị cả em gánh vác trên vai một trách nhiệm nặng nề. Công việc thường nhật của cô bé mới lớn là một buổi đi học một buổi phụ mẹ và trông nom em, có khi còn đi biển bán cá, xẻ cá kiếm tiền đỡ đần phần nào chi tiêu gia đình.
Nhiều lúc tủi thân nước mắt lăn dài trên má nhưng em không biết thủ thỉ với ai. Từ khi nhận được lời yêu của anh, anh cho em niềm vui, sự quan tâm đặc biệt em đã coi anh là tất cả với mình.
Em có thể vững tin bước về phía trước dẫu là chông gai, bão táp vì nhìn lại phía sau luôn có nụ cười trìu mến và sự động viên của anh. Thế mà giờ đây anh lại nói chia tay dù nhẹ nhàng lắm nhưng anh có biết từng lời của anh như những nhát dao đâm xuyên qua tim em không chút tình.
Cơn mưa đầu đông em đạp xe vượt đoạn đường dài lên gặp anh chỉ để chứng thực một điều anh có còn yêu em. Và khi đối diện trước sự thật đau lòng khiến em suy sụp hoàn toàn.
Tình yêu không thể ép buộc. Níu kéo bàn tay đã muốn buông thì có lẽ là điều không nên. Dặn lòng suy nghĩ thế nhưng cơn đau vẫn quay quắt quằn quại. Thế là cái chỗ dựa tinh thần cuối cùng cũng rời xa em. Chuỗi ngày sắp tới với em có lẽ sẽ rất khó khăn để từ bỏ thói quen, học cách quên và sống nghị lực vì phía sau không còn một vòng tay nào nâng đỡ.
Thời gian sẽ là lớp bụi giúp em phủ mờ đi tất cả. Em không trách, cũng không oán anh chỉ thầm cảm ơn vì đem lại cho em khoảng thời gian hẳn là đẹp nhất cuộc đời. Em sẽ không vứt bỏ kỉ niệm đẹp đẽ đó mà ngược lại sẽ gói ghém cẩn thận và cất giữ một ngăn nào đó trái tim như món quà tình yêu đầu đời.