Những câu chuyện hay trong cuộc sống
Quanh chúng ta trong xã hội hiện đại ngày nay, luôn có những câu chuyện hay trong cuộc sống khiến chúng ta phải trầm tư suy nghĩ... Và, đâu đó trong cuộc sống này, những câu chuyện hay trong cuộc sống thật cần thiết biết bao. Có thể đó là một câu chuyện tưởng chừng rất vu vơ nhưng lại hết sức ...
Quanh chúng ta trong xã hội hiện đại ngày nay, luôn có những câu chuyện hay trong cuộc sống khiến chúng ta phải trầm tư suy nghĩ...
Và, đâu đó trong cuộc sống này, những câu chuyện hay trong cuộc sống thật cần thiết biết bao. Có thể đó là một câu chuyện tưởng chừng rất vu vơ nhưng lại hết sức sâu sắc, hay câu chuyện về những người thân xung quanh ta, đối tốt với ta biết bao...
Chúng ta hãy suy ngẫm về những câu chuyện hay trong cuộc sống và rút ra những bài học cho riêng mình, bạn nhé!
Dưới đây là những câu chuyện hay trong cuộc sống và ý nghĩa mà chúng tôi đã sưu tầm để cung cấp cho đọc giả:
Bài 1. : Người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi
Hôm nay trời đổi gió, thời tiết dễ sinh bệnh, mẹ đi làm về bằng những bước chân tập tễnh. Trước kia mẹ chưa từng như vậy, mẹ vẫn thường đi chợ bán hàng nuôi ba anh em tôi ăn học. Đôi chân mẹ chống chịu bao nhiêu năm để rồi giờ đây tôi sực tỉnh, sợ hãi.
Mẹ đã ngoài 50 tuổi rồi vậy mà có ngày nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ ? Tôi chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến con đường khác, mệt quá thì làm việc nhẹ rồi lại tiếp tục đi, chưa thấy mẹ dành một ngày hay một giờ nào đó để đi mua sắm những gì mình thích hay đi chăm sóc sức khỏe. Cứ mỗi tối khi xong xuôi mọi việc mẹ thường bảo tôi nắn chân cho mẹ.
- Ảnh minh họa
Mẹ tôi hiền từ, hay nói, hay cười nhưng trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn in sâu một nét buồn. Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người phụ nữ khổ nhưng chừng ấy năm tháng tôi đứng đằng sau nét mặt tươi cười, hiền hậu và nhận ra một điều rằng: mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ là người phụ nữ hay cười, mẹ cười cả khi nước mắt đang rơi. Những nỗi đau từ khi còn nhỏ không hiểu bằng cách nào mẹ dấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan và giờ đây mẹ vẫn dấu đi những cơn đau da diết. Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống này có quá bất công. Tôi thầm so sánh cuộc sống của tôi so với cuộc đời của mẹ, quá khập khiễng cho một phép tính lớn hơn, nhỏ hơn những buồn phiền đau đớn. Từ khi đó tôi cười bằng nụ cười của mẹ.
Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bằng đôi bàn tay cần cù và đôi chân miệt mài bước mẹ đã chăm lo cho cuộc sống gia đình, làm trọn nhiệm vụ của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ chúng tôi đã làm được gì cho mẹ ?
Chưa làm được gì cả thậm chí ngày nhỏ 3 anh em tôi còn hay làm mẹ buồn. Tôi nhớ có một lần tôi làm sai và đã bị mẹ đánh, trong ý nghĩ trẻ con khi đó tôi chỉ biết khóc và còn giận mẹ nhưng lớn lên tôi mới hiểu được rằng, nhờ mẹ đánh mà tôi mới được như ngày hôm nay. Có những khi bị ốm cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi cả đêm, trông coi tôi vì sợ tôi lên cơn sốt. Mẹ đã thức trắng đêm để canh giấc ngủ cho tôi và đến tận bây giờ mỗi khi xa nhà vẫn là mẹ- người luôn gọi điện trước cho tôi . Khi trở về tôi đã không biết mẹ mệt, mẹ đau như thế nào, mẹ vẫn cười và nói “ cố học tốt con nhé”.
Tôi đã thực hiện được ước mơ bước vào cánh cổng trường Đại học trong khi sức khỏe của mẹ đang yếu dần. Ngày tôi biết tin đỗ Đại học cũng chính là ngày mẹ tôi nhập viện, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn như vậy, ngày vui của tôi lại thiếu mẹ ở bên, tôi chỉ muốn chạy đến bên mẹ, muốn được mẹ chia sẻ niềm vui nhưng khoảng cách giữa mẹ và tôi quá xa. Bao nhiêu năm Đại học là bấy nhiêu lần mẹ tôi phải nhập viện, phải mổ, tôi cứ tưởng rằng mẹ đã mất đi cái quyền đi lại như một người bình thường đã là quá lắm rồi, cứ nghĩ rằng mẹ sẽ không sao nữa nhưng cuộc đời mẹ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ, nước mắt tôi lại lã chã rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc khi biết giờ đây mẹ đã không mổ được nữa .Trở về nhà nhìn thấy mái đầu mẹ bạc trằng một bên tóc tôi biết do mẹ phải tia xạ nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Đôi khi nghĩ rằng giá như mình có thể làm được điều gì giúp mẹ thì tốt biết mấy.
Giờ đây tôi đang trên cuộc hành trình về với cái đích mà tôi đã từng mơ ước, năm thứ tư với bao lo lắng, bộn bề trong học tập để chuẩn bị cho việc ra trường và bệnh của mẹ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng thuốc để kéo dài thời gian, tôi biết sâu thẳm trong tim mẹ luôn mong muốn một điều rằng tôi sớm ra trường, sớm tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên trong suy nghĩ của tôi nỗi trăn trở, dằn vặt lớn nhất vẫn là căn bệnh của mẹ. Tôi hứa với bản thân sẽ tự mình cố gắng dù biết phía trước là cả chặng đường dài đầy khó khăn, thử thách.
Đây là những dòng tâm sự từ đáy lòng của một người con gái viết về mẹ của mình, tôi nghĩ rằng mình không đủ can đảm để bộc lộ những nỗi niềm này với mẹ nhưng mong rằng bằng những việc làm của tôi mẹ sẽ hiểu được rằng tôi yêu mẹ đến nhường nào. Mong mẹ sẽ khỏi bệnh để mẹ mãi ở bên chúng con.
-------------------------
Bài 2. : Hãy cảm ơn ngày hôm qua...
Cảm ơn ngày hôm qua, người đã dạy cho ta biết thế nào là yêu, dạy cho ta biết được rằng tình yêu vốn chẳng đơn giản như mình vẫn nghĩ. Trong tình yêu, ai chẳng muốn được quan tâm, chăm sóc. Ai chẳng muốn được sống trong những tháng ngày hạnh phúc, được cùng người mình yêu đi đến cuối con đường đời. Có ai muốn một ngày tình yêu tan vỡ, để lại trong ta là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên, là những vết thương mãi mãi chẳng bao giờ lành.
- Ảnh minh họa
Cảm ơn ngày hôm qua, người đã dạy cho ta học cách đứng dậy từ nỗi đau. Có lúc ta tưởng chán nản, gục ngã mà tưởng như không thể đứng dậy. Cảm giác thế giới này sụp đổ khi mất đi người ấy. Có lúc ta đã nghĩ sẽ khép chặt lòng mình, để trái tim được bình yên. Nhưng rồi thời gian trôi đi, những vết thương cũng dần lành lặn, những kỉ niệm cũ ta để riêng một góc trong trái tim mình. Ta học được cách tìm thấy những niềm vui khác trong cuộc sống, học được cách mỉm cười trước mọi khó khăn và học được cách quan tâm, yêu thương những người xung quanh mình. Dẫu những lúc, khi bất chợt nghe một bản nhạc, xem lại một tấm hình thì những kỉ niệm cũ lại ùa về. Nhưng đã chẳng còn cái cảm giác bâng khuâng xao xuyến như ngày nào. Thay vào đó, ta đã có thể mỉm cười, xem nó như một kỉ niệm đẹp của một thời đã qua.
Và hãy biết trân trọng hiện tại, người đã cho ta một lần nữa được yêu thương. Hãy biết trân trọng họ, trân trọng người đã dũng cảm chấp nhận yêu một người đã từng bị tổn thương. Con người dù ít dù nhiều luôn mang trong mình sự ích kỉ. Có ai yêu mà không muốn người mình yêu toàn tâm toàn ý. Nhưng khi yêu một người đã từng bị tổn thương, cũng có nghĩa họ chấp nhận xem quá khứ của bạn như chính một phần quá khứ của chính họ. Giữa biển người mênh mông, có thể tìm được một người hiểu, một người cảm thông, một người có thể cùng ta bước tiếp trên con đường đời, đó là điều may mắn mà cuộc sống đa mang lại cho chúng ta.
Và hãy biết trân trọng hiện tại, vì một lẽ đó là người mà chúng ta thương yêu, người ta đã dành trọn trái tim mình. Trân trọng hiện tại cũng chính là chúng ta đang trân trọng chính mình, trân trọng tình cảm chúng ta đang cho đi. Chẳng ai biết trước ngày mai sẽ ra sao, tương lai sẽ thế nào, vậy hãy cứ yêu hết mình, đừng suy nghĩ tính toan, đừng để chỉ vì những giận hờn vu vơ mà ta lại một lần nữa đánh rơi hạnh phúc.
Con người có một trái tim để yêu thương. Vậy cớ sao chúng ta cứ mãi khép chặt trái tim mình. Hãy tin rằng, cuộc sống cho chúng ta gặp những người làm trái tim ta đau khổ trước khi cho chúng ta tìm thấy một nửa đích thực của đời mình. Hãy cảm ơn những nỗi đau của ngày hôm qua, để ta biết trân trọng những gì ta đang có ngày hôm nay, để ta biết rằng tình yêu hiện tại thật đáng quý biết bao.