Người thầy của tôi
Mùa thu đã đến mang theo cái lạnh của những cơn gió chiều. Bầu trời không còn cao và trong xanh, không còn cái nắng oi ả của một mùa hè nóng nực. Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa tựu trường, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp nên những ước mơ trên con đường ...
Mùa thu đã đến mang theo cái lạnh của những cơn gió chiều. Bầu trời không còn cao và trong xanh, không còn cái nắng oi ả của một mùa hè nóng nực.
Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa tựu trường, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp nên những ước mơ trên con đường với những hành trang bước vào đời. Quả thực, có quá nhiều lý do để mỗi chúng ta đón chờ thu về. Đó là niềm vui khi đón cái se lạnh của đất trời, ngửi thấy mùi hương hoa sữa thoang thoảng phả vào trong gió. Ấy vậy mà tôi lại thích mùa hè hơn mùa thu. Tôi yêu cái nóng hè với những tiếng ve kêu râm ran, rồi yêu mùa hè khi nhìn những cánh hoa phượng nở đỏ tươi cả một góc sân trường, yêu mùa hè vì nó là quãng thời gian tươi đẹp cùng chúng bạn. Và hơn tất cả… mùa hè làm tôi nhớ đến thầy.
Thầy tôi đã 30 tuổi nhìn trông thầy có vẻ rất trẻ. Cũng như những người thầy khác thầy luôn ăn vận rất giản dị, chỉ là chiếc áo sơ mi màu trắng với chiếc quần đen đã theo thầy cùng năm tháng trên bục giảng. Mái tóc thầy đã điểm bạc vì bụi phấn đã phủ lên, cái màu mà bọn học sinh chúng tôi rất thích. Lũ con gái từng nói với thầy rằng chúng thích màu tóc thầy vì màu tóc thầy giống với màu bụi phấn. Chỉ vậy thôi mà thầy cũng mỉm cười, đó cũng là nụ cười hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Nhưng điều mà tôi nhớ mãi không quên chính là đôi mắt của thầy. Đôi mắt thầy sáng, nhìn vào đó, tôi cảm nhận được đó là một con người đã phải trải qua nhiều sương gió của cuộc đời. Nhưng đôi mắt ấy lại luôn nhìn chúng tôi đầy trìu mến đầy yêu thương, cái nhìn ấm áp và luôn tạo nên một niềm tin lớn với người đối diện.
Buổi đầu bước chân vào lớp 6, ngày đầu tiên đến lớp mọi thứ vẫn còn quá xa lạ với một cô bé như tôi khi ngày hôm qua vẫn còn mè nheo mẹ mua cho cô búp bê dễ thương như mấy đứa trẻ trong xóm. Quả thật khi ta rời khỏi ngôi nhà thân yêu để bước ra cái thế giới xung quanh, ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao, để bước vào lớp học cho đến khi tôi trở thành cô bé học sinh lớp 6. Lần đầu tiên tôi chuyển trường mới Trường THCS Hành Thiện, cái cảm giác lạ lùng.
Sau tiếng trống vang lên. Tất cả các bạn vào lớp.
Tôi nhìn trăn trối một hồi rồi theo các bạn vào lớp. Lúc đó, có một người thầy trẻ đến bên tôi và nói: “Em là học sinh mới đúng không? Tôi trả lời: Dạ, em là học sinh mới ạ. Thế là thầy đưa tôi đi vào lớp, cứ thế, tôi khép nép rụt rè đi sau lưng thầy tiến vào lớp học. Vào lớp, tôi lấy ra một quyển sách Tin dành cho học sinh lớp 6. Lật từng trang sách, tôi như bước vào một thế giới khác với cuộc sống nơi đây. Một thế giới tràn ngập những điều bổ ích về thông tin công nghệ đã in sâu vào trí của một con bé nhóc 12 tuổi vui sướng lạ lùng. Thầy nói sau này tôi sẽ được học đến những điều hay như thế, được chiêm ngưỡng và cảm nhận những cái đẹp của thế giới xung quanh bao điều thông tin bổ ích. Rồi thầy đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói:
– Em có biết không có một số khả năng mà con người chúng vẫn hạn chế không làm được, nhờ vậy ta mới cần phải nhờ đến máy tính giải quyết. Đối với nhiều người thì môn tin học rất cần thiết, có thể cần thiết hơn môn Tiếng Anh. Sự quan trọng của máy tính đối với con người là rất lớn. Nó là nhu cầu để giải quyết nhanh các công việc hằng ngày mà con người chưa thể làm được.
Tiết học đã gần trôi qua. Thầy hỏi: " Thế nào, em học được chứ? Tôi không trả lời, chỉ biết cúi gầm mặt xuống ngượng nghịu. Thầy mỉm cười và các bạn cũng vậy, có lẽ họ đã hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại lớp học này biết chừng nào để được thầy mang đến cho tôi biết bao điều kì diệu kia, những điều mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không bao giờ có thể cho tôi biết. Đó là buổi đầu tiên đến lớp mà tôi không bao giờ quên hay chính xác hơn là tôi không thể nào quên được cái ngày ấy, cái ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một người thầy, người cha đã dìu dắt cho tôi những bước đi đầu tiên khi bước vào ngôi trường mới.
Thời gian cứ thế trôi qua, đúng như những gì tôi mong đợi, thầy dạy tôi cho tôi biết bao điều mới lạ. Làm sao tôi có thể quên những buổi sinh hoạt thầy hát cho cả lớp nghe, giọng thầy ấm áp đầy ắp những yêu thương. Rồi khi thầy đứng ra phân giải mấy đứa trong lớp đánh nhau, lúc đó thầy khác hẳn, sự nghiêm nghị và dứt khoát của thầy làm cho những mâu thuẫn bỗng chốc trở thành bài học quý báu về đối nhân xử thế trong đời. Nhưng với tôi, thầy đẹp nhất khi giảng bài, với hình ảnh của một người chèo đò cần mẫn, thầy mang đến cho chúng tôi con thuyền chở đầy những tri thức mới lạ. Ôi! Cái dáng người cao cao, một tay cầm quyển sách, một tay cầm phấn viết từng chữ từng chữ ngay ngắn thẳng hàng trên bảng sao mà giản dị và thiêng liêng đến thế. Những tháng ngày tươi đẹp ấy cứ thế trôi đi trong đôi mắt trong veo của cô học trò nhỏ.
“Phượng hồng thắm đượm tình thầy,
Cho em cuộc sống muôn màu yêu thương.
Dù thầy cách trở ngàn phương.
Lòng em mãi nhớ vấn vương ơn này.
Người đưa tri thức hôm nay.
Chấp cho đôi cánh em bay vào đời.
Âm thầm cống hiến không lời.
Muốn cho em được rạng ngời tương lai.
Bụi phấn làm tóc bạc phai.
Hao gầy tâm huyết năm dài tháng qua.
Thầy cho em nét chữ a.
Cùng bao kiến thức em cần biết hơn.
Ơn thầy nghĩa nặng mênh mông.
Dù bao gian khó mãi ghi công thầy”.
Em cảm ơn Thầy… Người đã đưa em đến bến tri thức.
Lương Nhật Minh