Nghị luận xã hội về câu nói: Hãy biết sống ngay cả những khi cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi – Văn hay lớp 10
Nghị luận xã hội về câu nói: Hãy biết sống ngay cả những khi cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi – Bài làm 1 “Cuộc đời là một chuỗi ham muốn. Ham muốn không được thỏa mãn thì đau khổ. Ham muốn được thỏa mãn thì nhàm chán. Con người luôn trằn trọc giữa đau ...
Nghị luận xã hội về câu nói: Hãy biết sống ngay cả những khi cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi – Bài làm 1
“Cuộc đời là một chuỗi ham muốn.
Ham muốn không được thỏa mãn thì đau khổ.
Ham muốn được thỏa mãn thì nhàm chán.
Con người luôn trằn trọc giữa đau khổ và nhàm chán.
Giống như vừa sinh ra đã bị khóa chặt, không thể giải thoát.”
….Và nếu như ngay giây phút này, chính bạn cũng cảm thấy chênh vênh giữa những nốt nhạc của cuộc sống…tôi nghĩ bạn nên đi đâu đó để tìm lại mình, bạn phải biết mình là ai…khi đấy bạn mới biết bạn phải làm gì giữa cuộc sống khắc nghiệt này…giữa bộn bề lo toan, giữa miệng đời ko thôi than vãn, bới móc, giữa cái tôi quá lớn của mỗi ng…đừng chạy trốn hay chìm trong sự hàn nhát…
Tôi đã nhìn thấy những sự than vãn của những ng bạn tôi, những ng em tôi…về 2 chữ cuộc sống…và điều mak tôi hi vọng là 1 nơi đâu đó có đầy ấm áp…cho chúng ta những điều chúng ta cần trước khoi sắp sửa trải nghiệm vs cuộc sống…để chúng ta biết phải lm gì khi đương đầu vs những khó khăn từng ngày…cuộc sống không đủ oxi cho cả hơn 7 tỉ ng đâu…theo bản năng sinh tồn, ai cũng đã từng chà đạp lên 1 điều gì đó để bước tiếp, ngay cả những ng chúng ta nghĩ họ xứng đáng để tôn trọng và noi gương…nhưng biết đâu, 1 ngày trong đời họ…họ vẫn nghiêng ngã trước bao cám giỗ, trước những sóng gió, bắt họ phải chao mình để né tránh…
Đừng bao giờ đánh mất mặt trăng vì mải miết đếm sao…đừng bao giờ đánh mất bạn vì bạn là chính bạn, và bạn không phải là 1 ai khác, hãy trân trọng những gì cha mẹ cho ta…để ta biết mình là ai..!
Hãy quan sát xung quanh mình..và cảm ơn những gì mình có dc trong cuộc đời ngắn ngủi này, còn chúng ta..chúng ta thật may mắn, chúng ta có nhiều hơn những gì mak chúng ta cần để bằng lòng…Khi bạn chờ đợi tương lai đến, bạn sẽ đánh mất nó mãi mãi…
Đừng bao giờ mang nước mắt để so sánh những nỗi buồn của nhau. Có thước đo hoàn hảo nào cho những vết thương lòng sâu hoắm? Đừng nghĩ chỉ mỗi mình buồn mà người ta không hề hụt hẫng. Đừng nghĩ chỉ mỗi nước mắt mình biết đắng, phía sau đó còn là tổn thương chất chồng của một người khác mà họ không hề nói ra…
Đừng trao quyền khiến mình bị tổn thương cho bất kì ai, và cũng đừng quá tin ai mà trao cho họ toàn quyền để mình được hạnh phúc. Chúng ta vĩnh viễn không cầu xin niềm vui từ một kẻ khác, hạnh phúc có chân sẽ đến với những người xứng đáng và bỏ đi với những kẻ không biết học lấy cách nâng niu…
Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, chỉ là với ai, ở đâu, và đến bao giờ?
Đã bao giờ bạn tự hỏi, tận cùng của sự đau khổ là gì?
– Là trong phút chốc bỗng mất đi người mà ta yêu thương?
– Là giờ phút bị người thân chối bỏ con người thật của chính mình?
– Là lúc ta chẳng thể chịu nổi những thói quen của những đứa bạn cùng phòng?
– Hay là khi ta mất trắng mọi thứ, đến nỗi chẳng còn gì trong tay?
Đúng vậy, ai cũng có quyền đau khổ về một điều gì đó trong cuộc đời. Họ có quyền đau khổ, tức giận, trách móc, oán than, đổ tại ông trời sao bất công với họ.
Bạn có đủ thời gian để giam mình trong sự đau khổ đó. “Nhưng đừng quá đắm chìm vào nó.!!”
Bạn mất người yêu, có thể mất 1 năm 5 năm 10 năm hoặc nhiều hơn thế nữa để quên đi người đó. Nhưng bạn không tồn tại một mình, bạn còn những người thân quan tâm đến bạn, và người bạn sẽ yêu tha thiết sau này.
Bạn có thể chưa được chấp nhận, nhưng nếu kiên nhẫn chờ đợi, những người xung quanh sẽ nhận ra giá trị của bạn trong con người bạn.
Bạn có thể giận một ai đó trong chốc lát, nhưng đừng để họ đi quá xa, đến khi bạn không thể giữ họ lại bên mình.
Bạn có thể mất trắng tất cả sau một đêm, nhưng bạn còn đôi tay, bạn có thể làm lại từ đầu.
Vậy thì, rốt cuộc, bạn có biết tận cùng của sự đau khổ là gì không?
Tận cùng của bóng tối là ánh sáng..
Tận cùng của cái chết là sự sống..
Tận cùng cuả đau khổ chính là hạnh phúc.!!!.
– Tôi chỉ sợ bây giờ không sửa chữa được gì nữa. Tất cả thế gian là một sự lừa dối, sự tàn nhẫn và máu, tính ngẫu nhiên độc ác và cái chết chẳng để làm gì cả. Tôi sợ hãi cả thế giới, tôi không tin ở nó, không tin ở những cái tôi sẽ tới sau này, tôi không muốn nhình thấy tất cả những cái đó.
– Không, cô bé ơi, không có thế giới nào khác cả, cần phải sống ngay trong thế giới này, do đó cần phải tác động vào nó để thay đổi nó. Chưa bao giờ và cũng chẳng bao giờ nó hoàn thiện. Có thể là nó vô nghĩa, nhưng chúng ta cần phải mang lại cho nó một ý nghĩa. Chính vì như thế chúng ta cần sống và không có cách nào khác, chúng ta cần chết.
“Bạn đang sống hay bạn đang tồn tại???”
Nghị luận xã hội về câu nói: Hãy biết sống ngay cả những khi cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi – Bài làm 2
Yên Bái, ngày 10 tháng 10 năm 2015
Gửi em!
Tôi vừa đọc xong “Rừng Nauy” của Murakami và thẩu cảm tận cùng nỗi hoang hoải cô đơn của cả một thế hệ thanh niên Nhật Bản những năm 60. Họ mất phương hướng, lẩn trốn vào tình dục và sẵn sàng tìm đến cái chết. Rùng mình hoảng sợ! Tôi nghĩ đến em. Giờ đây khi vừa thoát khỏi tay thần chết, một mình đối diện với bốn bức tường trắng của bệnh viện, chắc em hiểu hơn tôi điều này. Rằng mọi thứ cứ như một sợi dây, bất chợt căng ra, rồi đứt phựt! Cuộc sống có khi trở nên không thể chịu đựng nổi.
Tôi biết em là niềm tin, là niềm hi vọng của bố mẹ. Tôi cũng thế, loài người sinh ra vốn thế, chẳng bao giờ thoát được kiếp “gánh gồng” (“Nhân sứ”- Hòa Vang). Một con người có ý thức và nhận thức không thể nào gạt đi được gánh nặng trách nhiệm trên đường trường. Nhưng bởi thế mà đôi khi ta kiệt sức.
Trên thế gian này chắc chẳng có loài sinh vật nào yếu đuối như con người, em tin không? Sự thật là chúng ta phải mất tới 1 năm mới có thể tự đứng trên đôi chân của mình và ít nhất 18 năm để tự mình hòa nhập vào cuộc sống. Vậy mà giữa cuộc đời dài rộng, chúng ta phải đối diện với những gì? Những biến động không ngừng, những cám dỗ muôn ngả, những thiên tai, những thách thức. Một hạt cát trong vũ trụ bao la cũng có thể gây nên sự va chạm thiên thạch, bão mặt trời mang sức mạnh hủy diệt. Sự sống con người lúc nào cũng có thể bị xóa nhòa đi như thế. Biết bao đe dọa, biết bao nhiêu rủi ro làm chúng ta dễ bi quan, buồn rầu và đau khổ.
Sợi dây kéo căng mãi rồi cũng đứt, sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn. Khi tất cả vượt qua ngưỡng ấy, con người sẽ không kiểm soát, làm chủ được mình. Điều này em đã trải nghiệm rồi, chắc em hiểu, phải không?
Còn nhớ lúc nghe tin em nhập viện, tôi vô cùng bàng hoàng, sửng sốt. Con người ta được sinh ra trên đời đã là một điều đáng quý. Sự sống bao giờ cũng cần phải được nâng niu, trân trọng. Vậy mà em….
Thôi dù sao thì tất cả cũng đã qua. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là một phút giây bồng bột của tuổi trẻ. Rồi nhiều năm sau nữa, khi đã từng trải và chín chắn hơn, nghĩ lại chuyện này, có thể em sẽ cười mình ngốc nghếch, sẽ thấy mọi thứ bây giờ em cảm giác không chịu nổi đến lúc ấy chỉ là vô nghĩa, vô vị. Vì vậy nghệ thuật sống là “Biết sống ngay cả khi cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi” (Ôtrôpxki). Em đang nghĩ là tôi nói những câu giáo điều, sách vở. Thật ra tôi cũng như em chưa có nhiều thời gian để trải nghiệm. Nhưng ít nhất hiện tại, tôi đủ tỉnh táo hơn em để nhìn ra những điều em không thấy.
Khi em úp mặt vào tay bật khóc và thấy thế giới như sụp đổ thì hoa vẫn nở, chim vẫn hót và trái đất vẫn quay.
Khi em tìm cách từ bỏ cuộc sống, những đứa trẻ vẫn chào đời và bắt đầu sự sống.
Khi em gạt đi tất cả để ích kỉ cho bản thân, vẫn luôn có mẹ cha, bạn bè, thầy cô lo lắng, quan tâm em. Mong em nhớ rằng em mất đi không làm cho cuộc sống ngừng lại những vòng quay, nhưng với chúng tôi là một sự tổn thất không sao bù đắp được, cũng là một thất bại đớn đau.
Em ạ dù sao em không nhìn thấy thì em cũng không có quyền phủ nhận tất cả những điều đó. Dẫu sao thì cuộc đời cũng luôn chứa đựng và hứa hẹn những điều tốt đẹp.
Thế nên con người cần được sống, phải sống và biết sống.
Người Nhật Bản đấu tranh với thiên tai khủng khiếp hàng năm để tồn tại và phát triển. Hêlen Keller đấu tranh với bệnh tật để mà vươn lên. Được sống là quyền lợi chính đáng và thiêng liêng của mỗi người không chia màu da, sắc tộc.
Em biết không, lần đầu tiên tôi biết đến chuyện thanh niên tự tử là năm lớp 8. Sau đó tôi tiếp xúc với Internet bắt gặp nhiều chuyện tương tự và bị ám ảnh. Mỗi lần cảm thấy tuyệt vọng, tôi không phải chưa từng nghĩ đến cái chết. Nhưng may mắn thay, lần nào cũng vậy, bản năng sống luôn trỗi lên mãnh liệt và chiến thắng. Tạo hóa đã ban cho con người một bản năng quá tuyệt vời để sinh tồn và vượt lên tất cả. Em sẽ không cười tôi chứ nếu tôi nói tôi sợ chết? Vì sợ chết mà tôi giữ cho mình quyền sống.
Em ơi con người ta nhiều khi không phải muốn sống mà là phải sống. Sự sống đôi lúc chẳng đơn thuần là bản năng đâu mà là nghị lực, là bản lĩnh. Tính mạng là cha mẹ ban cho, sống là có trách nhiệm, là đạo hiếu, là nghĩa vụ với cuộc đời. Giá mà em nghĩ đến điều ấy trước khi đưa ra quyết định sai lầm. May mà mọi thứ còn có thể cứu vãn.
Lẽ dĩ nhiên cái quan trọng hơn cả việc sống là sống như thế nào, là biết sống. Tôi tin rằng một người như em, có nhận thức, có khát vọng, không bao giờ nghĩ rằng sống là đơn thuần tồn tại thân xác, là ngày 3 bữa cơm, ngủ 8 tiếng. (Nếu thế thì em đã chẳng từ bỏ cuộc sống vì bất kì điều gì). Tôi biết em là người sống có mục tiêu và mong muốn, sống có ý nghĩa. Vậy thì em thân yêu, sự sống của em chưa tận, hãy bắt đầu cơ hội mới cho mình để khẳng định giá trị tồn tại của bản thân. Đừng bỏ cuộc!
Lần này em tỉnh lại cũng coi như là đã sống được khi em thấy cuộc sống trở nên không chịu nổi. Mong em mau hồi phục và thành công hơn với một khởi đầu mới.
Thương mến
Nguyễn Thị Phương Trinh