06/02/2018, 10:48

MS14 – Trình bày suy nghĩ của anh chị về buổi tựu trường đầu tiên vào trường THPT

Trình bày suy nghĩ của anh chị về buổi tựu trường đầu tiên vào trường THPT Bài làm Trên đời này có một thứ tồn tại vô hình, nó đến một cách âm thầm và ra đi cũng một cách âm thầm không bao giờ quay trở lại… đó chính là thời gian. Thấm thoát cũng đã mười lăm năm rồi, đã đến ...

Trình bày suy nghĩ của anh chị về buổi tựu trường đầu tiên vào trường THPT

Bài làm

Trên đời này có một thứ tồn tại vô hình, nó đến một cách âm thầm và ra đi cũng một cách âm thầm không bao giờ quay trở lại… đó chính là thời gian. Thấm thoát cũng đã mười lăm năm rồi, đã đến lúc tôi phải tạm biệt mái trường trung học cơ sở, tạm biệt chiếc khăn quàng đỏ,… Nhưng chúnh ta đừng buồn hay thất vọng khi phải nói lời tạm biệt. Sự chia tay là cần thiết trước khi mọi học sinh chúng ta có thể gặp những điều mới. Cũng như tôi không còn lại một cô nhóc tinh nghịchngày nào mà thay vào đó là một thiếu nữ mười sáu duyên dáng với tà áo dài trắng tinh khôi rảo bước vào cổng trường trung học phổ thông với lòng phơi phới, đầy mong chờ pha một ít nỗi bâng khuâng trong buổi tựu trường đầu tiên của năm cấp ba.

Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường này, càng không phải là lần đầu tiên tôi tham gia vào một buổi lễ khai giảng năm học mới nhưng lần tham gia vào buổi lễ khai giảng này tôi đã thực sự cảm nhận được rằng mình đã trưởng thành và đang bước trên một bậc thang, đang rút ngắn lại con đường đến thành công của mình. Ngôi trường hôm nay không giống như ngôi trường lúc tôi đến thi tuyển, cũng không giống như lúc tôi đến trường tham gia sinh hoạt hè, mà lúc này tôi cảm thấy rằng ngôi trường thật hùng vĩ, khang trang với chiếc áo khoác màu vàng nhạt đội một chiếc mũ đỏ ngà. Ngôi trường đứng đó nổo bần bật trong khung cảnh màu nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái với thảm cỏ xanh mơn mởn còn nhữnh hạt sương sớm đọng lại làm nền tạo thành một bức tranh hài hòa màu sắc, có không khí của một buổi lễ khai trường. Tất cả thu vào mắt tôi khiến lòng tôi dấy lên bao cảm xúc ngỡ ngàng và vui sướng. Nơi đây, giờ đối với tôi vô cùng xa lạ: trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cả một môi trường hoàn toàn mới nhưng đâu đó có hòa lẫn với một chút mùi vị quen thuc, thân thương đến kì lạ.

“Tùng…tùng….tùng…” – một hồi trống tập hợp đã vang lên phá vỡ những suy nghĩ mông lung trong đầu tôi.. Tôi nhanh chân theo sự chỉ dẫn của thầy đến nơi tập hợp của lớp mình. “10TN1”- hàng chữ được khắc to tướng trên tấm bảng gỗ – đúng vậy, đây chính là lớp mới của tôi, một đại gia đình mới của tôi, đây cũng chính là sự nỗ lực, cố gắng học tập trong khoảng thời gian “tu bổ” cấp hai. Lời giới thiệu của thầy về lớp 10TN1 cất lên, tôi theo hàng, chân dẫm trên đôi dép quai hậu với lòng đầy tự hào xen vào đó cảm giác ngượng ngào, e thẹn bước đi trên thảm đỏ, chào thầu cô cùng các anh chị khóa trên. Chính khoảng khắc này, tôi thực sự đã “nhập ngũ”, đã là thành viên chính thức của trường trung học phổ thông. Ôi! Vui quá! Tôi như đang đốt pháo ăn mừng ở trong bụng vậy. Chúng tôi đến vị trí trung tâm của sân trường – nơi sắp xếp các ghế ngồi dành cho chúng tôi.Chúng tôi ổn định vị trí, đi vào buổi lễ chính thức. Mở màn là các tiết mục văn nghệ: giọng hát ngân nga của anh chị khối 12, tiết mục múa mang đậm bản sắc dân tộc Việt Nam, còn có cả tiết mục vũ đạo của các anh chị đã khuấy động cả sân trường hòa cùng những tràn vỗ tay nhiệt tình, cỗ vũ, tán thưởng của tất cả học sinh và thầy cô. Thật là một mở màng đặc biệt.

Lễ chào cờ bắt đầu, thầy cô và tất cả học sinh đứng lên để làm lễ chào cờ. Không khí bây giờ không còn sôi động như lúc đầu nữa mà thay vào đó là sự nghiêm trang. Thời gian như ngưng lại, Trái Đất như ngừng quay, gió cũng đứng ngay ngắn không còn đùa dỡn như lúc đầu,… Tất cả chìm vào sự im lặng, cất lên bài Quốc ca hùng dũng, đầy tự hào. Lá cờ Tổ quốc căng lên, hiên ngang tung bay đứng trên cao. Một khung cảnh thật tuyệt vời. Sau đó là thư gửi học sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, còn có lời phát biểu của thầy cô, sự cổ vũ của các cán bộ huyện,… Tôi nhìn thấy các anh chị mười một, mười hai thỉnh thoảng nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Trong lòng tôi dâng lên một chút vẻ “ghen tị”, đầu óc tôi lại bắt đầu suy nghĩ miên man, hơi tư tưởng. Tôi tưởng tượng khung cảnh lúc đầu mới vào học. Không khí có vẻ hơi ngượng ngùng, không thoải mái nhưng tôi nói với lòng mình: “Không sao, không sao đâu rồi mọi người sẽ nhanh chóng quen nhau thôi mà! Bởi lẽ chúng tôi là một gia đình” – tôi tự an ủi mình như thế. Tôi nghĩ đến lúc chúng tôi thực sự trở thành một gia đình đoàn kết, tràn ngập những tiếng cười, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau cố gắng, giúp đỡ, phấn đấu nhau trong học tập,… Ôi! Mới nghĩ thôi mà lòng vui đến rộn ràng và thấy háo hức hẳn lên. Lời phát biểu cuối cùng cũng kết thúc. Buổi lễ khai trường này cũng đã đến hồi kết.Có lẽ buổi lễ này là thời khắc lưu lại dấu ấn đáng nhớ này của tôi.

Trước đây khi còn nhỏ, tôi đã từng mơ ước được trở thành học sinh trung học phổ thông, giờ đây ước mơ đã thành hiện thực. Được mặc trên mình chiếc áo dài thướt tha, được quen những người bạn mới, gặp được những thầy cô mới, tiếp nhận phương pháp học mới.Khi ước mơ nhỏ bé ấy trở thành hiện thực trong tôi lại nhom nhén, ấp ủ thêm ước mơ hoài bão mới, đó chính là lựa chọn cho mình một nghề nghiệp, định hướng trường đại học, định hướng cho tương lai sau này.

Ngày tựu trường hôm nay đã kết thúc, cũng chính là lúc cuộc chiến cấp ba của tôi đã bắt đầu. Tôi sẽ nhớ buổi tựu trường này, bước vào trường này có lẽ tôi sẽ học và sẽ không bao giờ sợ hãi ở thế giới bên ngoài cánh cửa cuộc đời, trên con đường riêng của mình. Chắc chắn những khoảng khắc dù dài hay ngắn đều dành cho bạn bè mỗi chúng ta. Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải chào nhau và ước rằng mình sẽ không bao giờ phải nói lời tạm biệt.

Đặng Trương Khánh Duyên

Trường: THPT Tăng Bạt Hổ, Hoài Nhơn, Bình Định


Từ khóa tìm kiếm:

  • thông tin pháo nổo cho bãi
0