Lịch sử các nghi thức quản lý mạng
Cho tới gần đây, việc thu thập thông tin từ các thiết bị mạng khác nhau đã đòi hỏi các kỹ sư phải học một loạt các phương pháp để lấy được các dữ liệu. Lý do đối với điều này là các sản phẩm nối mạng mới đã được phát triển, các nhà chế tạo ...
Cho tới gần đây, việc thu thập thông tin từ các thiết bị mạng khác nhau đã đòi hỏi các kỹ sư phải học một loạt các phương pháp để lấy được các dữ liệu. Lý do đối với điều này là các sản phẩm nối mạng mới đã được phát triển, các nhà chế tạo chúng đã thiết lập các cơ chế thích hợp để có thể thu thập dữ liệu từ các sản phẩm của họ : kết quả là có hai công cụ có cùng chức năng nhưng được đưa ra từ các nhà chế tạo khác nhau, có thể cung cấp các phương pháp khác nhau để thu thập dữ liệu.
Ví dụ : giả sử một công ty sử dụng hai loại router của DEC để nối với các máy mini của Digital. Loại đầu tiên được sản xuất bởi một công ty được gọi là RoutMe và loại thứ hai bởi một công ty khác có tên là FastRoute.
Cả hai loại đều cho phép đăng nhập mạng từ xa. Tuy nhiên, phương pháp mà bạn sẽ phải sử dụng để tiếp cận thực sự tới các dữ liệu là khác nhau đáng kể. Để hỏi router RouteMe về số hiệu của thiết bị giao tiếp và các thông số hoạt động, ta sẽ phải sử dụng một thực đơn Trong khi để hỏi các thông tin đó đối với router FastRoute rất có thể lại phải sử dụng ba lệnh nào đó trên một giao diện theo kiểu lệnh.
Như đã thấy , trong một môi trường mạng hỗn tạp - việc sử dụng thông tin bằng những phương pháp triêng biệt do từng nhà sản xuất quy định gây chậm chạp và nặng nề. Các kỹ sư mạng đòi hỏi một phương pháp nhất quán để thu thập thông tin về tất cả các bộ phận hợp thành trên mạng. Vì vậy, các kỹ sư đã muốn sử dụng các công cụ chung như là các công cụ tiêu chuẩn. Tuy nhiên, dù rằng các công cụ này là đơn giản hơn nhiều phương pháp được cung cấp bởi các nhà chế tạo - chúng không được thiết kế riêng biệt cho quản lý mạng và như vậy đã có các mặt hạn chế của chúng như được bàn luận dưới đây.
Đối với các mạng theo nghi thức Internet (IP), các kỹ sư mạng có thể sử dụng chức năng lặp lại nghi thức thông báo điều khiển Internet (ICMP: Internet Control Message Protocol) Echo và Echo Reply để thu thập một số thông tin hạn chế nhưng hữu ích cho quản lý mạng. Dự định ban đầu là gửi thông báo điều khiển giữa hai thiết bị mạng, nhưng phần lớn các thông báo ICMP không dễ đọc. Tuy nhiên, cả hai chức năng trên tồn tại trên bất kỳ thiết bị nào với bộ nghi thức IP, chúng cung cấp một phương pháp kiểm tra liên tục của hệ thống đối với một thiết bị ở xa.
Với việc sử dụng các thông báo này, một thiết bị trên mạng khi tiếp nhận một thông báo ICMP (gọi là Echo) phải chuyển lại một báo đáp lại (Echo Reply) cho thiết bị nguồn. Nếu không thấy thông báo đáp lại có nghĩa là có một lỗi trên mạng. Ứng dụng đó được gọi là Ping (Packet Internet Groper). Nó kiểm tra hai thiết bị có kết nối được hay không bằng cách gửi đi một ICMP Echo và đợi Echo Reply.
Phần lớn các phiên bản của Ping cũng có thể đếm thời gian phản hồi tính theo miligiây giữa thông báo được gửi và báo đáp nhận được, cùng như tỷ lệ % của các thông báo đáp. TCP/IP không phải là bộ nghi thức duy nhất cung cấp công cụ như Ping. Mẫu báo đáp này còn tồn tại trong một vài nghi thức khác như Appletalk, Novell/ IPX, Xerox XNS và Banyan Vines.
Tuy nhiên, mẫu này có các mặt hạn chế sau đây :
1. Giao nhận không tin cậy.
2. Cần phải thăm dò.
3. Thông tin hạn chế.
Phần lớn các ứng dụng ICMP này sử dụng tầng network của mạng chứ không sử dụng tầng transport. Như vậy việc không nhận được Echo Reply không hẳn là không kết nối được. Có thể chỉ ra là một thiết bị mạng đã bỏ rơi báo đáp hay chỉ do thiếu vùng đệm tạm thời. Cũng có thể là hỏng bởi sự tắc nghẽn tại một mạch dữ liệu ở một thời điểm truyền dữ liệu.
Để tìm ra thông tin hiện hành bằng việc tìm chức năng Echo/Echo Reply ta phải thăm dò liên tục các thiết bị mạng. Việc thực hiện thăm dò này là một phương pháp cô lập lỗi thông dụng và có thể thực hiện nhanh chóng và dễ dàng và không đòi hỏi bất kỳ ưu tiên nào hoặc phần cứng hỗ trợ. Một tỉ lệ phần trăm lớn các báo đáp mất có thể cho biết có vấn đề về kết nối mạng. Một khi được xác định, kỹ sư mạng cần phải dựa vào các phương pháp khác để cô lập và xác định nguyên nhân. Một thủ tục quản lý mạng nên cung cấp khả năng để các thiết bị tự gửi các thông báo tới một hệ thống quản lý. Điều này có thể gây thêm công việc thăm dò, nhưng nó là một phương pháp rất hiệu quả để thu thập thông tin quản lý mạng.
Một lý do sơ đẳng của sự khiếm khuyết này là phép thử Echo/Echo Reply không được thiết kế để cung cấp nhiều thông tin quản trị mạng. Thông tin thu được thường không đủ để xác định tình trạng mạng và do đó không thể có các quyết định đúng đắn đối với việc quản trị mạng. Đối với mục đích này, cần sử dụng một thủ tục được viết riêng.
Nhũng khó khăn trên đã làm nhu cầu cần có các nghi thức quản trị mạng tiêu chuẩn trở nên bức xúc. Các nhà phát triển đã đưa ra hai hướng khác nhau để tạo ra các nghi thức quản trị mạng. Giải pháp thứ nhất là SMNP (Simple Network Management Protocol) mà sau này đã chứng tỏ là rất thành công. Giải pháp thứ hai là CMIS/SMIP (Common Management Information Services/ Common Management Information Protocol) được phát triển bởi Tổ chức quốc tế về tiêu chuẩn (ISO) cũng có một ảnh hưởng nhất định trong cộng đồng mạng. Cả hai nghi thức này đều cung cấp các phương tiện thu thập các thông tin từ các thiết bị mạng và gửi các lệnh đến các thiết bị mạng. Hơn nữa cả hai nghi thức này đều được xây dựng trên cơ sở mô hình tham chiếu mạng 7 tầng đã được chuẩn hoá bởi ISO