24/05/2018, 21:09

KINH TẾ HỌC CHẤT LƯỢNG MÔI TRƯỜNG-PHẦN I

Chúng ta đang ở thời kỳ những năm đầu của thế kỷ XXI, một trongnhững vấn đề thách thức lớn nhất đó là bảo vệ và bảo quản những nguồn tài nguyên của trái đất cũng như tiếp tục phát triển kinh tế không chỉ trong từng quốc gia mà cả trên qui mô ...

Chúng ta đang ở thời kỳ những năm đầu của thế kỷ XXI, một trongnhững vấn đề thách thức lớn nhất đó là bảo vệ và bảo quản những nguồn tài nguyên của trái đất cũng như tiếp tục phát triển kinh tế không chỉ trong từng quốc gia mà cả trên qui mô toàn cầu. Hàng trăm năm trước đây, với mục đích tham vọng tăng trưởng kinh tế nhanh và khuyến khích phát triển công nghệ bằng những thay đổi trong các cuộc cách mạng công nghiệp đã làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới môi trường tự nhiên. Sự gia tăng khối lượng của giao thông, quá trình sản xuất; viễn thông và hoá chất nhân tạo đã ảnh hưởng sâu sắc tới cả hai chiều là nâng cao cuộc sống vật chất con người cũng như hưởng thụ xã hội và sự phá huỷ môi trường cũng lớn hơn mà hiện nay chúng ta đang phải đối mặt. Chúng ta ghi nhận một điều có ý nghĩa là sự đánh đổi giữa tăng trưởng kinh tế và chất lượng môi trường. Nhưng chúng ta không thể chuyển hoá nó cho tương lai.

Giải pháp cần được xem xét là mối quan hệ ràng buộc giữa hoạt động kinh tế và chất lượng môi trường tự nhiên và sử dụng thông tin đó để đi đến những quyết định đúng đắn hơn. Dĩ nhiên sẽ luôn luôn có một tổng hợp của sự đánh đổi khối lượng chính xác. Vậy cần phải sử dụng lý thuyết kinh tế gì để bao quát được toàn bộ vấn đề này. Chúng ta không thể mong đợi có được một bầu không khí trong lành hoàn hảo hoặc một nguồn nước tinh khiết đầy đủ, cũng như chúng ta không thể tiếp tục tăng trưởng kinh tế mà không chú ý tới tương lai. Tuy nhiên có một giải pháp, thông qua đó đạt được một sự thoả hiệp của các nhóm. Thứ nhất, chúng ta phải quyết định với mức độ chất lượng môi trường như thế nào thì có thể chấp nhận được và thứ hai cần có những điều chỉnh thích hợp gì trong việc ứng xử với thị trường hướng tới phát triển bền vững, đảm bảo về mặt chất lượng môi trường trong khả năng phát triển xã hội.

Quá trình ứng xử không phải dễ dàng và phụ thuộc vào thời gian, vì xét về mặt xã hội con người vẫn đang tìm hiểu và nghiên cứu, chưa thể hiểu hết về tự nhiên, về cách ứng xử thị trường và về mối quan hệ liên kết giữa tự nhiên và kinh tế. Liệu kinh tế học sẽ đóng góp được những gì trong quá trình nghiên cứu này? những công cụ phân tích sẽ giúp cho việc giải thích mối tương tác của thị trường và môi trường như thế nào và sự liên quan của mối quan hệ đó cũng như những cơ hội tìm được những giải pháp hiệu quả.

Trong chương này, chúng ta bắt đầu đưa ra những giả định với những mô hình đơn giản nhằm minh hoạ mối quan hệ giữa hoạt động kinh tế và chất lượng môi trường. Cùng với những phân tích có tính minh hoạ về những quyết định thị trường có tính nền tảng như thế nào ảnh hưởng tới môi trường. Chúng ta sẽ khám phá, giải thích những mối quan hệ cơ bản liên quan đến phân tích kinh tế của những giải pháp môi trường như những vấn đề về hàng hoá chất lượng môi trường; Ngoại ứng; Kinh tế học ô nhiễm; Kinh tế chất thải. Tiếp theo đó là một cách nhìn tổng thể về phát triển chính sách và vai trò của kinh tế học trong đó.

Cung, cầu và cân bằng thị trường

1.1 Thị trường là bất kỳ khung cảnh nào trong đó tập hợp những người mua và người bán họ tác động qua lại lẫn nhau dẫn đến khả năng trao đổi, mua bán các loại hàng hoá và dịch vụ. Trong một số trường hợp, người mua và người bán có thể tiếp xúc trực tiếp tại các địa điểm cố định như các thị trường hàng tiêu dùng: thực phẩm, rau quả, quần áo… Trong những trường hợp khác, các công việc giao dịch có thể diễn ra thông qua vô tuyến, điện thoại hoặc các phương tiện viễn thông khác như trong thị trường chứng khoán, giao dịch ngân hàng…. Điểm chung nhất của các thành viên tham gia thị trường là họ đều tìm cách tối đa hoá lợi ích của mình. Người bán (sản xuất) muốn tối đa hoá lợi nhuận, còn người mua (người tiêu dùng) muốn tối đa hoá sự thoả mãn hay lợi ích mà họ nhận được từ hàng hoá hay dịch vụ mà họ mua.

Về mặt nguyên lý, sự tác động qua lại giữa người bán và người mua xác định giá của từng loại hàng hoá, dịch vụ cụ thể, đồng thời xác định cả chủng loại, số lượng, chất lượng sản phẩm cần sản xuất và qua đó sẽ xác định việc phân bổ và sử dụng các nguồn lực khan hiếm của xã hội. Nói cách khác, giá cả là tín hiệu cơ bản phối hợp các hoạt động của người tiêu dùng, người sản xuất và những người sở hữu các nguồn lực khan hiếm. Đây chính là nguyên tắc hoạt động của cơ chế thị trường.

Để hiểu được quá trình này một cách đầy đủ hơn, chúng ta cần một mô hình thị trường điển hình trong đó tập trung vào cầu - hành vi của người mua, và cung, hành vi của người bán.

Cầu và cung là tên của các mối quan hệ; các mối quan hệ đó có thể được thể hiện bằng các bảng số liệu, biểu đồ, đồ thị hoặc các phương trình (các hàm).

1.2 Cầu là mối quan hệ giữa giá (P) và lượng cầu (Q) của một loại hàng hoá hoặc dịch vụ. Đó là lượng hàng hoá / dịch vụ mà người mua có khả năng mua và sẵn sàng mua tại mức giá đã cho trong một thời gian nhất định. Trong những điều kiện như nhau, giá càng thấp thì lượng cầu càng lớn và ngược lại. Nếu biểu thị mối quan hệ này bằng đồ thị ta sẽ có đường cầu. Thông thường, đường cầu dốc xuống từ trái sang phải như trong hình dưới đây:

Tại mức giá P 1 , lượng cầu là Q 1

Tại mức giá P 2 , lượng cầu là Q 2

Chúng ta cũng có thể biểu thị mối quan hệ giữa giá và lượng cầu bằng hàm cầu.

Ví dụ: Q = 450 - 25P

Nếu giá P 1 = 4($), lượng cầu Q 1 = 350

Nếu giá P 2 = 6($), lượng cầu Q 2 = 300

Đường cầu thị trường là tổng cộng theo chiều ngang của các đường cầu cá nhân.

Các yếu tố cơ bản xác định cầu về hàng hoá / dịch vụ bao gồm:

- Giá của bản thân hàng hoá / dịch vụ

- Thu nhập của người tiêu dùng

- Giá cả của các loại hàng hoá liên quan

- Số lượng người tiêu dùng

- Thị hiếu của người tiêu dùng

- Các kỳ vọng về các yếu tố trên

1.3 Cung là mối quan hệ giữa giá (P) và lượng cung (Q) của một loại hàng hoá / dịch vụ. Đó là lượng hàng hoá / dịch vụ mà người bán sẵn lòng và có khả năng cung tại mức giá xác định trong một thời gian nhất định. Trong những điều kiện như nhau, giá càng cao thì lượng cung càng lớn và ngược lại. Chúng ta có thể biểu thị mối quan hệ này dưới dạng đồ thị, đó là đường cung. Thông thường, đường cung có độ dốc đi lên từ trái sang phải như trong hình dưới dây:

Tại mức giá P 1 , lượng cung là Q 1

Tại mức giá P 2 , lượng cung là Q 2

Chúng ta cũng có thể biểu thị mối quan hệ giữa giá và lượng cung bằng hàm cung.

Ví dụ Q = -20 + 10P

Nếu giá P 0 = 2, lượng cung Q 0 = 0

Nếu giá P 1 = 4, lượng cung Q 1 = 20

Nếu giá P 2 = 6, lượng cung Q 2 = 40

Cung thị trường là tổng hợp các mức cung của từng cá nhân lại với nhau.

Các yếu tố cơ bản xác định cung về hàng hoá / dịch vụ bao gồm:

- Giá của bản thân hàng hoá / dịch vụ

- Công nghệ

- Giá của các yếu tố đầu vào (sản xuất)

- Chính sách thuế

- Các kỳ vọng về các yếu tố trên

Cân bằng thị trường

Khi cầu đối với một hàng hoá / dịch vụ nào đó xuất hiện trên thị trường, người sản xuất sẽ tìm cách đáp ứng mức cầu đó. Thị trường ở trạng thái cân bằng khi việc cung hàng hoá / dịch vụ đủ thoả mãn cầu đối với hàng hoá / dịch vụ đó trong một thời kỳ nhất định. Tại trạng thái cân bằng này chúng ta có mức giá cân bằng (P*) và sản lượng cân bằng (Q*).

Trên đồ thị, mức cân bằng được xác định bằng giao điểm của hai đường cung và cầu.

Đặc điểm quan trọng của mức giá cân bằng này là nó không được xác định bởi từng cá nhân riêng lẻ mà được hình thành bởi hoạt động tập thể của toàn bộ người mua và người bán. Đây chính là cách định giá khách quan theo "Bàn tay vô hình" của cơ chế thị trường

Trong điu kin th trường cnh tranh hoàn ho, mi doanh nghip đều là người chp nhn giá; đường cu ca mi doanh nghip là hoàn toàn co dãn ti mc giá th trường hay nói cách khác là các nhà sn xut phi đối mt vi đường cu nm ngang. Rt d nhn thy doanh thu bình quân (AR) và doanh thu cn biên (MR) ca doanh nghip trong th trường cnh tranh hoàn ho đều bng giá cân bng th trường.
.

Tại những mức giá thấp hơn giá cân bằng, sẽ xuất hiện tình trạng dư cầu (thiếu cung); tình trạng này sẽ tạo ra sức ép làm tăng giá. Ngược lại, tại những mức giá cao hơn giá cân bằng, sẽ xuất hiện tình trạng dư cung; tình trạng này sẽ tạo ra sức ép làm giảm giá. Khi giá thay đổi, lượng cung và lượng cầu cũng điều chỉnh cho tới khi đạt được trạng thái cân bằng.

Mô hình cung - cầu cơ bản có thể được dùng để nghiên cứu nhiều vấn đề môi trường và chính sách.

Thặng dư tiêu dùng và thặng dư sản xuất

Lợi ích và thặng dư tiêu dùng

Lợi ích

Thuật ngữ lợi ích được hiểu như là sự vừa ý, sự hài lòng do việc tiêu dùng hàng hóa/dịch vụ đem lại.

Lợi ích toàn bộ (hay tổng lợi ích - TB) là tổng thể sự hài lòng do toàn bộ sự tiêu dùng hàng hoá/dịch vụ đem lại.

Lợi ích cận biên (MB) phản ánh mức độ hài lòng do tiêu dùng một đơn vị sản phẩm đem lại.

Khái niệm tổng lợi ích và lợi ích cận biên giải thích vì sao chúng ta lại mua một hàng hoá / dịch vụ cũng như vì sao chúng ta lại không mua chúng vào một thời điểm nào đó.

Lợi ích cận biên của một hàng hoá / dịch vụ nào đó có xu hướng giảm đi khi lượng mặt hàng đó được tiêu dùng nhiều hơn ở một thời kỳ nhất định. Như vậy, khi ta tiêu dùng nhiều hơn một loại hàng hoá / dịch vụ nào đó, mà lợi ích cận biên vẫn còn lớn hơn 0, tổng lợi ích sẽ tăng lên nhưng với tốc độ chậm dần đi.

Lợi ích là một khái niệm trừu tượng dùng trong kinh tế học để chỉ cảm giác thích thú chủ quan, tính hữu ích hoặc sự thoả mãn do tiêu dùng hàng hoá / dịch vụ mà có. Chúng ta không thể đo được lợi ích và lợi ích cận biên bằng các đơn vị vật lý như chiều dài, cân nặng. Tuy vậy, chúng ta có thể dùng giá để đo lợi ích cận biên của việc tiêu dùng: lợi ích cận biên của việc tiêu dùng hàng hoá / dịch vụ càng lớn thì người tiêu dùng sẵn sàng trả giá cao hơn cho nó, khi lợi ích cận biên giảm thì sự sẵn lòng chi trả cũng giảm đi. Nếu vậy, đường cầu cũng chính là đường thể hiện lợi ích cận biên của việc tiêu dùng.

Thặng dư tiêu dùng

Thặng dư tiêu dùng là khái niệm phản ánh sự chênh lệch giữa lợi ích của người tiêu dùng khi tiêu dùng một lượng hàng hoá / dịch vụ so với chi phí thực tế để thu được lợi ích đó.

Trong hình 2.4, đường cầu đối với một hàng hoá là D, giá thị trường của hàng hoá đó là P*; người tiêu dùng sẽ tiêu dùng QD đơn vị hàng hoá

Tổng lợi ích của việc tiêu dùng là diện tích nằm dưới đường cầu từ gốc toạ độ đến sản lượng cân bằng, tức là diện tích OBEQ D .

Người tiêu dùng là người tối đa hoá lợi ích nên sẽ tiêu dùng hàng hoá cho đến khi lợi ích cận biên của đơn vị hàng hoá cuối cùng bằng với giá phải trả cho đơn vị hàng hoá đó. Người tiêu dùng không mua nhiều hàng hoá hơn Q D vì lợi ích cận biên của những đơn vị hàng hoá này (cũng đồng thời là sự sẵn lòng chi trả cho những đơn vị hàng hoá này) nhỏ hơn mức giá mà người tiêu dùng sẽ phải trả nếu tiêu dùng chúng.

Đối với những đơn vị hàng hoá nhỏ hơn Q D , người tiêu dùng, vì được hưởng lợi ích cận biên lớn hơn P* nên cũng sẵn lòng chi trả mức giá cao hơn P* cho việc tiêu dùng hàng hoá. Nhưng thực tế, người tiêu dùng chỉ phải trả giá P*, cho tất cả các đơn vị hàng hoá. Thặng dư tiêu dùng xuất hiện do người tiêu dùng được hưởng nhiều hơn mức họ phải trả. Tổng thặng dư tiêu dùng (ký hiệu là CS) được thể hiện bằng diện tích tam giác BEP* (phần gạch chéo) trong hình…

­2.2 Chi phí và thặng dư sản xuất

2.2.1. Chi phí

Chi phí đối với một doanh nghiệp được hiểu là các khoản chi trả mà doanh nghiệp phải thực hiện để duy trì việc sản xuất một số lượng hàng hoá / dịch vụ.

Tổng chi phí (TC) của việc sản xuất một lượng hàng hoá bao gồm giá thị trường của toàn bộ các nguồn lực được sử dụng để sản xuất ra lượng hàng hoá đó. Có thể phân biệt hai loại chi phí: cố định và biến đổi.

Chi phí cố định (FC) là những chi phí không thay đổi khi sản lượng thay đổi, đó chính là những chi phí mà doanh nghiệp phải thanh toán dù không sản xuất hoặc sản xuất rất ít; ví dụ tiền thuê nhà xưởng, khấu hao thiết bị, bảo dưỡng thiết bị, tiền lương của bộ máy quản lý.

Chi phí biến đổi (VC) là những chi phí tăng hoặc giảm cùng với mức tăng hoặc giảm của sản lượng, ví dụ như tiền mua nguyên vật liệu, nhiên liệu năng lượng, tiền lương công nhân…

Tổng chi phí là tổng của chi phí cố định và chi phí biến đổi. Vì tổng chi phí cố định không thay đổi nên sự tăng giảm của tổng chi phí phụ thuộc vào các chi phí biến đổi.

Chi phí cận biên (MC) là chi phí phải chi bổ xung để sản xuất thêm một đơn vị sản lượng hàng hoá / dịch vụ:

Như đã nói ở trên, trong ngắn hạn chi phí cố định không thay đổi khi sản lượng thay đổi, vì thế khi sản xuất thêm một đơnvị sản phẩm, chỉ có chi phí biến đổi tăng lên. Vì vậy, chúng ta cũng có thể nói rằng chi phí cận biên là chi phí biến đổi bổ xung để sản xuất thêm một đơn vị sản phẩm bổ xung.

Nhìn chung, đường chi phí cận biên có hình dáng chữ U, song trong nhiều trường hợp nó cũng có thể có hình dạng khác như dạng bậc thang, nằm ngang hoặc tăng liên tục. Đường chi phí cận biên đi lên là kết quả trực tiếp của quy luật năng suất cận biên giảm dần

Năng suất cận biên được hiểu là mức gia tăng của tổng sản lượng khi sử dụng bổ xung một đơn vị đầu vào biến đổi như lao động chẳng hạn.
.

Chi phí cận biên càng cao, người sản xuất càng đòi hỏi mức giá bán sản phẩm cao tương ứng. Với một đường chi phí cận biên xác định thì khi giá thay đổi, lượng hàng hoá do doanh nghiệp sản xuất ra sẽ tăng hoặc giảm tương ứng. Người sản xuất tối đa hoá hợi nhuận sẽ sẵn lòng cung cấp hàng hoá / dịch vụ cho thị trường đến chừng nào giá bán đơn vị sản phẩm cuối cùng bằng đúng với chi phí cận biên để sản xuất ra đơn vị sản phẩm ấy (P = MC). Vì thế đường chi phí cận biên cũng chính là đường cung của doanh nghiệp.

Nếu chúng ta cộng theo chiều ngang toàn bộ các đường cung một loại hàng hóa của các doanh nghiệp thì chúng ta sẽ thu được đường cung của thị trường.

2.2.2 Thặng dư sản xuất

Thặng dư sản xuất là khái niệm phản ánh mức chênh lệch giữa số tiền mà người sản xuất thực sự nhận được từ việc cung cấp một lượng hàng hoá / dịch vụ so với số tiền tối thiểu mà anh ta sẵn sàng chấp nhận chi trả.

Trong hình 2.5 đường cung đối với một hàng hoá là S, giá thị trường của hàng hoá đó là P*, người sản xuất sẽ sẵn lòng cung cấp QS đơn vị hàng hoá.

Vì đường cung phản ánh chi phí cận biên của sản xuất; đồng thời nếu chi phí cơ hội của tất cả các nguồn lực của sản xuất đã được tính đầy đủ, thì tổng chi phí xã hội của sản xuất chính là diện tích nằm dưới đường cung từ gốc toạ độ đến sản lượng cân bằng, tức là diện tích OAEQS.

Trong hình 2.5, tại bất kỳ điểm nào dọc theo đoạn đường cung AE, các nhà sản xuất cũng sẵn sàng cung ứng một lượng hàng hoá nhất định với giá thấp hơn giá cân bằng thị trường P*, nhưng thực tế họ vẫn bán được sản phẩm với mức giá P*. Thặng dư xuất hiện do người sản xuất nhận được nhiều hơn mức chi phí họ đã bỏ ra. Tổng thặng dư sản xuất (ký hiệu là PS) được thể hiện bằng diện tích tam giác AEP* (phần gạch chéo) trong hình .

Lợi ích ròng xã hội

Chúng ta vừa đề cập đến những vấn đề liên quan đến lợi ích và chi phí. Tổng lợi ích xã hội (TSB) của việc tiêu dùng một loại hàng hoá / dịch vụ với một lượng nào đó được xác định là tổng lợi ích của tất cả các cá nhân trong xã hội được hưởng liên quan đến việc tiêu dùng hàng hoá / dịch vụ đó;

Tổng lợi ích xã hội cũng được xác định bằng tổng cộng sự sẵn lòng chi trả của các cá nhân trong xã hội cho việc tiêu dùng hàng hoá / dịch vụ. Trên đồ thị TSB được biểu thị bằng diện tích nằm dưới đường cầu từ gốc toạ độ đến sản lượng cân bằng.

Tổng chi phí xã hội (TSC) của việc sản xuất một hàng hoá / dịch vụ được xác định là tổng chi phí của tất cả các nguồn lực cần thiết (kể cả chi phí cơ hội) để sản xuất ra hàng hoá / dịch vụ đó. Trên đồ thị, TSC được biểu thị bằng diện tích nằm dưới đường cung từ gốc toạ độ đến sản lượng cân bằng.

Chúng ta có thể xác định lợi ích ròng xã hội (NSB) của việc sản xuất và tiêu dùng một hàng hoá / dịch vụ nào đó bằng hiệu số giữa tổng lợi ích xã hội và tổng chi phí xã hội.

NSB = TSB - TSC (1)

Rõ ràng, lợi ích ròng xã hội là tổng số của thặng dư tiêu dùng (CS) và thặng dư sản xuất (PS).

NSB = CS + PS (2)

Chúng ta có thể dễ dàng chứng minh được rằng tại mức sản lượng cân bằng Q*, lợi ích ròng xã hội là lớn nhất hay còn gọi là phúc lợi xã hội lớn nhất. Nếu hoạt động kinh tế ở bất cứ mức sản lượng nào lớn hơn hoặc nhỏ hơn Q* đều làm cho lợi ích ròng xã hội nhỏ hơn diện tích ABE; Phần tổn thất phúc lợi xã hội đó được coi là "phần mất không" vì không một ai, kể cả người sản xuất và người tiêu dùng, được hưởng phần thặng dư đó.

Dưới những điều kiện chặt chẽ, điểm cân bằng của thị trường cạnh tranh là điểm có tính hiệu quả Pareto. Những vị trí nằm ngoài điểm cân bằng sẽ không đạt được hiệu quả Pareto. Chúng ta sẽ nói về hiệu quả Pareto trong phần dưới đây.

Hiệu quả Pareto

Hiệu quả Pareto (

Thuật ngữ Pareto mang tên nhà toán học, kinh tế học người Italy là Vilfredo Domaso Pareto
) hay còn gọi là hiệu quả kinh tế là một tiêu chí hữu dụng thường được dùng để so sánh kết quả của các cách phân bổ nguồn lực cho các hoạt động kinh tế khác nhau. Sự phân bổ nguồn lực hoàn toàn là việc mô tả về sản xuất cái gì, như thế nào và cho ai.

Một sự phân bổ nguồn lực là có hiệu quả Pareto (hoặc đạt được tối ưu Pareto) nếu không có khả năng dịch chuyển tới một sự phân bổ khác có thể làm cho bất cứ người nào khá lên mà cũng không làm cho ít nhất là bất cứ một người nào khác kém đi. Nói cách khác, tối ưu Pareto là một phúc lợi tối đa được xác định như một vị trí mà từ đó không thể cải thiện được phúc lợi của bất cứ ai bằng cách thay đổi sản xuất hoặc trao đổi mà lại không gây hại đến phúc lơị của một người nào khác. Với một mức độ nhất định của các nguồn lực và kỹ thuật, nền kinh tế có thể có rất nhiều điểm phân bổ có hiệu quả Pareto, các điểm này khác nhau trong việc phân phối của cải giữa mọi người. Dưới những điều kiện chặt chẽ, điểm cân bằng của thị trường cạnh tranh là điểm có tính hiệu quả Pareto.

Để có tối ưu Pareto, tức là tối đa hóa phúc lợi kinh tế của cộng đồng, cần thoả mãn ba điều kiện.

Thứ nhất, tỷ lệ thay thế cận biên trong tiêu dùng (tỷ lệ mà một người tiêu dùng có thể đổi một hàng hoá lấy một hàng hoá khác mà không bị kém đi hoặc tốt hơn lên) giữa hai hàng hoá bất kỳ, tức tỷ lệ lợi ích cận biên của chúng, phải bằng nhau đối với tất cả mọi người tiêu dùng. Điều kiện này gọi là hiệu quả trao đổi.

Thứ hai, tỷ lệ thay thế cận biên của kỹ thuật (tỷ lệ mà một yếu tố sản xuất có thể được thay thế cho một yếu tố khác trong khi vẫn duy trì các mức sản lượng), tức là tỷ lệ sản phẩm hiện vật cận biên, giữa bất cứ hai yếu tố đầu vào nào của sản xuất phải bằng nhau trong bất cứ quá trình sản xuất nào. Điều kiện này gọi là hiệu quả sản xuất.

Thứ ba, tỷ lệ biến đổi cận biên (tỷ lệ mà nền kinh tế, xét toàn bộ, phải bỏ qua việc sản xuất của bất cứ một hàng hoá nào để tăng sản lượng của một hàng hoá khác), tức tỷ lệ chi phí cận biên giữa bất kỳ hai hàng hoá nào cũng phải bằng tỷ lệ thay thế cận biên trong tiêu dùng của hai hàng hoá đó. Điều này hàm ý rằng tỷ lệ giữa lợi ích cận biên và chi phí cận biên của các hàng hoá phải bằng nhau

MB X MC X = MB Y MC Y size 12{ left ( { { ital "MB" rSub { size 8{X} } } over { ital "MC" rSub { size 8{X} } } } = { { ital "MB" rSub { size 8{Y} } } over { ital "MC" rSub { size 8{Y} } } } right )} {}

sao cho giá trị bằng tiền của đơn vị hàng hoá X cuối cùng phải tạo ra mức lợi ích đúng bằng giá trị bằng tiền của đơn vị hàng hoá Y cuối cùng. Điều kiện này được gọi là điều kiện kết hợp hay hiệu quả kết hợp.

Nếu một cách phân bổ nguồn lực chưa đạt được hiệu quả Pareto thì vẫn còn tồn tại ít nhất một khả năng thay đổi làm cho một ai đó tốt hơn lên mà không làm tổn hại đến bất kỳ người nào khác.

Ví dụ, nếu chưa đạt được hiệu quả tiêu dùng, người tiêu dùng có thể cải thiện phúc lợi của mình bằng cách trao đổi hàng hoá cho nhau; Nếu chưa đạt được hiệu quả sản xuất, xã hội có thể chuyển đổi đầu vào cho mục đích sản xuất có hiệu quả hơn và nhờ đó mở rộng sản xuất của một loại hàng hoá trong khi vẫn giữ nguyên mức sử dụng nguồn lực; Nếu chưa đạt được hiệu quả kết hợp, xã hội sẽ còn có lợi nếu sản xuất thêm hàng hoá đem lại lợi ích cận biên cao hơn tính trên mỗi đơn vị chi phí cận biên.

Một sự thay đổi làm cho hoàn cảnh của ít nhất một người tốt hơn lên mà không làm cho hoàn cảnh của người khác bị tồi đi như vậy được gọi là một hoàn thiện Pareto.

Thất bại của thị trường

Phân bổ có hiệu quả các nguồn lực khan hiếm là một yêu cầu rất quan trọng của bất kỳ một nền kinh tế nào. Hiệu quả Pareto được coi là một chuẩn mức chung để đánh giá việc phân bổ nguồn lực. Một sự phân bổ được coi là hiệu quả Pareto đối với một tập hợp nhất định các sở thích của người tiêu dùng, khi mà các nguồn lực và công nghệ nếu không có khả năng dịch chuyển tới một sự phân bố khác có thể làm cho một số người tốt hơn lên mà không làm cho một số người khác nghèo khó hơn. Trong điều kiện tất cả các thị trường của nền kinh tế là cạnh tranh hoàn hảo thì điểm cân bằng của nền kinh tế sẽ có tính hiệu quả Pareto. Bởi lẽ ở đó bảo đảm chi phí cận biên cho việc sản xuất mọi hàng hoá / dịch vụ đúng bằng lợi ích cận biên của nó đối với người tiêu dùng. Tuy nhiên, nền kinh tế thị trường không hoàn toàn tối ưu mà chính trong nó cũng vốn có những mặt trái, những thất bại và trục trặc mà con người không mong muốn. Thất bại của thị trường là thuật ngữ để chỉ các tình huống trong đó điểm cân bằng của các thị trường tự do cạnh tranh không đạt được sự phân bổ nguồn lực có hiệu quả.

Thất bại của thị trường phát sinh do một số vấn đề như:

Tình trạng cạnh tranh không hoàn hảo

Trong thị trường cạnh tranh hoàn hảo, quyết định sản xuất của các doanh nghiệp hướng tới điều kiện cân bằng chi phí cận biên và giá cả của hàng hoá và do vậy cũng bằng lợi ích cận biên đối với người tiêu dùng.

Trong các ngành cạnh tranh không hoàn hảo, người sản xuất tối đa hoá lợi nhuận khi chi phí cận biên bằng doanh thu cận biên; Trong khi đó người tiêu dùng lại cân bằng giá cả với những lợi ích biên thu được từ việc tiêu dùng đơn vị hàng hoá cuối cùng. Vì vậy, trong thị trường cạnh tranh không hoàn hảo, lợi ích cận biên sẽ vượt quá chi phí cận biên, người sản xuất có xu hướng thu hẹp sản xuất và định giá sản phẩm cao. Trạng thái cân bằng của thị trường không còn là trạng thái hiệu quả Pareto nữa.

Tác động của các ngoại ứng

Yếu tố ngoại ứng xuất hiện khi một quyết định sản xuất hoặc tiêu dùng của một/một số cá nhân tác động trực tiếp đến việc sản xuất hay tiêu dùng của những người khác mà không thông qua giá cả thị trường.

Ngoại ứng có thể tạo ra tác động tích cực (đem lại lợi ích) hoặc tác động tiêu cực (tạo ra chi phí) cho những người khác, dẫn đến sự chênh lệch giữa chi phí hoặc lợi ích cá nhân với chi phí hoặc lợi ích xã hội bởi vì không có hoạt động thị trường nào chi phối được yếu tố ngoại ứng. Điều này dẫn đến kết quả là thị trường tự do có thể ở tình trạng sản xuất quá nhiều và định giá quá thấp hoặc ngược lại, ở tình trạng sản xuất quá ít và định giá quá cao so với điểm có hiệu quả Pareto.

Vấn đề cung cấp các hàng hoá công cộng

Hàng hoá được gọi là hàng hoá công cộng nếu các đơn vị của nó không thể chia cắt và phân biệt rõ ràng. Đối với hàng hoá công cộng, mọi người đều tự do hưởng thụ các lợi ích do hàng hoá đó mang lại và sự hưởng thụ của người này không làm mất đi khả năng hưởng thụ của những người khác. ở đây sẽ xuất hiện những "kẻ ăn không", đó là những người có thể tiêu dùng mà không phải thanh toán cho dù việc sản xuất ra hàng hoá đó là tốn kém. Nếu để các cá nhân riêng lẻ đảm nhận việc cung cấp các hàng hoá công cộng nói trên sẽ dẫn đến tình trạng cung không đủ với số lượng mong muốn ở mức có hiệu quả. Hàng hoá công cộng chính là một trường hợp đặc biệt của ngoại ứng mà tác động tạo ra hoàn toàn là có lợi.

Sự thiếu vắng của một số thị trường

Khi thiếu vắng một số thị trường, sự cân bằng của thị trường tự do sẽ dẫn đến việc phân bổ các nguồn lực không hiệu quả. Có thể giải thích các thị trường thiếu vắng bằng ba đặc tính: thiếu các hàng hoá tương lai, rủi ro và thiếu thông tin.

Thiếu các hàng hoá tương lai:

Hầu hết các hàng hoá trên thị trường đều không định hướng đầy đủ vào tương lai, và xảy ra tình trạng đầu tư quá ít cho những hàng hoá có thể thích hợp trong tương lai (ví dụ, chừng nào còn đủ năng lượng từ các nguồn khác thì còn thiếu đầu tư vào năng lượng mặt trời cho tương lai). Khi thiếu vắng các thị trường định hướng về tương lai này, không thể chờ đợi rằng hệ thống giá cả sẽ đảm bảo cho chi phí và lợi ích của các hàng hoá tương lai sẽ bằng nhau.

Rủi ro:

Thực tế đã có những cơ chế thị trường như bảo hiểm cho phép rủi ro chuyển từ người ghét nó sang người sẵn sàng gánh chịu nó với một chi phí nào đó. Phí bảo hiểm có thể làm cân bằng chi phí cận biên và lợi ích cận biên của gánh chịu rủi ro. Tuy nhiên, không có thị trường bảo hiểm dành cho các hiện tượng như sự ấm lên của trái đất, mực nước biển dâng lên và các rủi ro dài hạn khác.

Thiếu thông tin:

Thu thập thông tin là một việc tốn kém. Trong thực tế, nhiều thông tin được giữ bí mật, một số thông tin khác như kiến thức kỹ thuật và một số hàng hoá phù hợp có thể vẫn tồn tại nhưng không phải ai cũng có thể tiếp cận. Bên cạnh đó, các thông tin về giá trị của các nguồn tài nguyên (ví dụ đa dạng sinh học…) hay thiệt hại do ô nhiễm… nhiều khi cũng không đầy đủ, rõ ràng; quyết định sản xuất hay tiêu dùng khi không có đầy đủ thông tin sẽ khó mà đạt được điểm hiệu quả tối ưu.

Khái niệm và phân loại

Khi xem xét về thị trường ở phần trước, chúng ta đã đề cập việc lựa chọn về tiêu dùng và sản xuất do người tiêu dùng và các doanh nghiệp thực hiện nếu như các lựa chọn đó không có ảnh hưởng đến người thứ ba.

Tuy nhiên, trong thực tế, rất nhiều trường hợp các hoạt động kinh tế lại có những tác động ra bên ngoài, gây thiệt hại hoặc đem lại lợi ích một cách ngẫu nhiên (không chủ ý) cho những người không tham gia vào các quá trình hoạt động kinh tế đó; và các thiệt hại hoặc lợi ích này đều không được thể hiện trong giá cả thị trường, không được tính đến trong các quyết định sản xuất hay tiêu dùng. Yếu tố ngoại ứng xuất hiện khi một quyết định sản xuất hoặc tiêu dùng của một / một số cá nhân tác động trực tiếp đến việc sản xuất hay tiêu dùng của những người khác mà không thông qua giá cả thị trường. Ngoại ứng có thể xuất hiện giữa những người sản xuất với nhau, giữa những người tiêu dùng với nhau hoặc giữa người sản xuất với người tiêu dùng. Vấn đề chính yếu của ngoại ứng là nó tạo ra các lợi ích và chi phí không được bồi hoàn, không có sự tham gia của bất kỳ luồng tài chính nào.

Các ngoại ứng có thể là tiêu cực hay tích cực.

- Ngoại ứng tiêu cực nảy sinh khi các doanh nghiệp hoặc cá nhân gây ra tổn thất, thiệt hại cho người khác mà không phải thanh toán, bồi thường cho những tổn thất, thiệt hại đó; Nói cách khác ngoại ứng tiêu cực là khi hoạt động của một bên áp đặt những chi phí cho các bên khác. Ví dụ một doanh nghiệp sản xuất giấy và bột giấy thải nước bẩn xuống sông mà không phải chịu một chi phí nào cả, mặc dù việc thải nước này đã gây nên những tổn thất cho các sinh vật dưới dòng sông, làm giảm thu nhập của ngư dân và gây khó khăn cho các hộ tiêu dùng nước sông, gây ra một số bệnh do sử dụng nước không sạch… Lượng chất thải vào sông càng lớn thì những tổn thất gây ra càng nhiều; Rõ ràng doanh nghiệp đã áp đặt những chi phí cho ngư dân và các hộ tiêu dùng nước khi đưa ra quyết định sản xuất của mình, tức là đã tạo ra ngoại ứng tiêu cực.

- Ngoại ứng tích cực nảy sinh khi các doanh nghiệp hoặc cá nhân tạo ra lợi ích cho những người khác mà không nhận được những khoản thù lao thoả đáng cho việc đó. Ví dụ một hộ gia đình sửa sang lại ngôi nhà của mình, xây bồn trồng hoa làm đẹp cho cả khu phố. Các gia đình trong phố được hưởng những tác động tốt đẹp này mà không phải trả một khoản nào, còn chủ nhân của ngôi nhà trên cũng không tính đến lợi ích của xóm giềng trong quyết định sửa nhà, trồng hoa của mình.

Một số ví dụ khác về ngoại ứng được nêu trong bảng sau đây.

Bảng 2.1: Ví dụ về ngoại ứng

Ngoại ứng tích cực Ngoại ứng tiêu cực
Ngoại ứng trong sản xuất - Trồng rừng- Trồng hoa hồng cho sản xuất nước hoa- Sản xuất sạch hơn- Nuôi ong và trồng nhãn - Sử dụng phân bón, thuốc trừ sâu- Ô nhiễm nước thải từ nhà máy hoá chất- Ô nhiễm không khí do nhà máy nhiệt điện…
Ngoại ứng trong tiêu dùng - Thu gom vỏ chai- Sơn sửa nhà cửa- Tiêm vắc xin phòng bệnh- Sử dụng lại túi nilon - Tiếng ồn, bụi do xe máy- Hút thuốc lá trong phòng, nơi đông người- Sử dụng CFC trong máy điều hoà nhiệt độ và tủ lạnh - Chặt phá rừng

Rõ ràng, đối với môi trường, các hoạt động gây ra ảnh hưởng làm suy thoái môi trường, ô nhiễm môi trường, suy giảm chất lượng tài nguyên và môi trường v.v … chính là các hoạt động tạo ra ngoại ứng tiêu cực; Ngược lại, các hoạt động góp phần phục hồi, cải thiện chất lượng môi trường, phục hồi tài nguyên thiên nhiên, sử dụng tiết kiệm tài nguyên thiên nhiên… là các hoạt động tạo ra ngoại ứng tích cực.

Ngoại ứng và thất bại thị trường

Chúng ta hãy nhớ lại định nghĩa đường cung và đường cầu đã được nêu ở phần trước. Đường cầu mà chúng ta thu được phản ánh "lợi ích cá nhân cận biên" gắn với việc tiêu dùng hàng hoá. Giá trị của lợi ích cận biên đó được phản ánh trong mức giá mà các cá nhân người tiêu dùng sẵn sàng và có khả năng trả cho mỗi đơn vị hàng hoá. Đường cung mà chúng ta thu được phản ánh "chi phí cá nhân cận biên" gắn với việc sản xuất hàng hoá. Giá trị của chi phí cá nhân cận biên được phản ánh trong mức giá mà các cá nhân sản xuất cần có để sản xuất thêm một đơn vị hàng hoá đó.

Chúng ta đã tìm hiểu về hiệu quả Pareto (Lợi ích ròng xã hội), chúng ta đo lợi ích xã hội như tổng số lợi ích cá nhân cận biên đối với những người tiêu dùng; chúng ta cũng đã đo chi phí xã hội như là tổng số các chi phí cá nhân cận biên tất cả các nguồn lực mà các nhà sản xuất phải thực hiện. Khi định nghĩa ích lợi xã hội và chi phí xã hội theo cách đó, chúng ta ẩn ý giả định rằng mỗi một giao dịch cá nhân chỉ ảnh hưởng đến lợi ích hoặc gây chi phí đối với các thành viên kinh tế trực tiếp tham gia vào giao dịch đó. Khi có các ngoại ứng, giả định này không còn đúng nữa. Các ngoại ứng tạo ra các lợi ích hoặc chi phí cho những người khác mà không thông qua thị trường, do đó không được phản ánh qua giá cả.

Sự có mặt của ngoại ứng, dù là tiêu cực hay tích cực, trong bất cứ giao dịch kinh tế nào cũng làm cho lợi ích hay chi phí của cá nhân và xã hội thay đổi. Vì các đường cung của người sản xuất được xác định chỉ bằng chi phí cá nhân của họ (cái mà họ thực sự phải trả cho các đầu vào), sự hiện diện của chi phí ngoại ứng có nghĩa là giá cả thị trường chưa tính đủ chi phí xã hội thực tế của sản xuất và tiêu dùng hàng hoá đó. Tương tự như vậy, các đường cầu của người tiêu dùng được xác định chỉ bằng lợi ích cá nhân của họ mà không tính đến lợi ích ngoại ứng, có nghĩa là giá cả thị trường cũng chưa phản ánh hết toàn bộ lợi ích xã hội thực tế của việc tiêu dùng hàng hoá. Hậu quả của sự chênh lệch về lợi ích và chi phí như vậy là sự chệch khỏi hiệu quả Pareto, tức là xuất hiện tính phi hiệu quả trong phân bổ nguồn lực. Điều này có nghĩa là thị trường đã thất bại trong việc cung cấp mức sản lượng tối ưu về mặt xã hội với mức giá hợp lý.

Chúng ta có thể minh hoạ tính phi hiệu quả đó của thị trường trong cả hai trường hợp sau.

Trường hợp ngoại ứng tiêu cực

 Trước hết chúng ta xem xét lại ví dụ của ngành công nghiệp giấy. Giả thiết rằng các doanh nghiệp của ngành giấy đều phân bổ dọc bờ sông và cùng thải nước gây ô nhiễm dòng sông.

Trong hình 2.7 a, đường D thể hiện cầu thị trường về sản phẩm giấy

Trong trường hợp này, để đơn giản, chúng ta giả định rằng lợi ích ngoại ứng bằng 0 (tức là không có ngoại ứng tích cực) nên đường cầu D cũng đồng thời vừa phản ánh lợi ích cá nhân cận biên của những người tiêu dùng giấy vừa phản ánh lợi ích xã hội cận biên (tức là D = MPB = MSB).

Đường cung S thể hiện chi phí cá nhân cận biên của việc sản xuất giấy ở các mức sản lượng khác nhau, đó là những chi phí cho các yếu tố đầu vào mà người sản xuất phải trả tiền (ví dụ lao động, vốn, nguyên liệu, các dịch vụ khác…). Tuy nhiên, trong quá trình sản xuất giấy, các doanh nghiệp đã sử dụng dòng sông làm nơi xả nước thải mà không phải trả tiền, vì thế, chi phí của việc xả thải này không được thể hiện trong bảng cân đối tài chính của các doanh nghiệp và như vậy, cũng không được phản ánh trong đường cung của ngành giấy. Nhưng chúng ta biết, việc xả thải nước xuống dòng sông quá khả năng hấp thụ của môi trường đã gây ra những chi phí thiệt hại cho các loài thuỷ sinh, ngư dân, nông dân… Trong hình 2.12a, chi phí thiệt hại đó được thể hiện bằng đường MEC, đường chi phí ngoại ứng cận biên. Chi phí này chính là giá trị bằng tiền của thiệt hại do một đơn vị ô nhiễm của ngành công nghiệp giấy áp đặt cho xã hội (

Cần lưu ý 2 đặc tính quan trọng của đường MEC do ô nhiễm gây ra.Thứ nhất, ở những mức sản lượng thấp hơn Qm, ô nhiễm có thể rất nhỏ và dòng sông tự phân huỷ chất thải, không gây ra chi phí ngoại ứng nên MEC = 0. (Cũng có nhiều trường hợp MEC>0 ngay từ đơn vị sản lượng đầu tiên tức là MEC sẽ xuất phát từ gốc toạ độ).Thứ hai, đường MEC được coi là có độ dốc dương; có nghĩa là với mức hoạt động lớn hơn Qm, sản lượng càng tăng (có nghĩa là lượng thải càng nhiều) thì MEC cũng tăng với tốc độ ngày càng lớn. Sở dĩ MEC tăng như vậy là do ô nhiễm đã làm giảm khả năng hấp thụ thêm chất thải của môi trường.
)

Như đã đề cập ở phần trước, sự phân bổ nguồn lực có hiệu quả, tức là đạt được tối ưu Pareto đòi hỏi sự cân bằng giữa MSC và MSB. Trong hình 2.12 a, điều kiện này thoả mãn tại điểm E khi mức sản lượng là QS và giá sản phẩm tương ứng là Ps. Nhớ rằng chi phí xã hội cận biên là tổng số của chi phí cá nhân cận biên và chi phí ngoại ứng cận biên (MSC = MPC + MEC).

Tuy nhiên, quyết định sản xuất của các doanh nghiệp ngành giấy lại dựa trên cơ chế hoạt động của thị trường cạnh tranh, tức là mức hoạt động tối ưu của người sản xuất được quyết định tại điểm B khi mức sản lượng là QM và ở đó MPB = MPC tương ứng với mức giá sản phẩm PM. Như vậy, thị trường đã thất bại trong việc đạt được mức sản xuất tối ưu theo quan điểm xã hội. Cụ thể hơn, thị trường có xu hướng sản xuất nhiều hơn so với mức hiệu quả tối ưu Pareto.

Việc các doanh nghiệp sản xuất ở mức QM thay vì sản xuất tại QS đã tạo ra một sự tổn thất phúc lợi xã hội (mà ta gọi là phần mất không) bằng diện tích hình tam giác EAB. Chúng ta có thể dễ dàng xác định được phần tổn thất này khi so sánh sự chênh lệch trong mức gia tăng của tổng lợi ích xã hội (TSB) và sự gia tăng của tổng chi phí xã hội (TSC) khi sản xuất vượt quá điểm tối ưu Pareto

Δ NSB = ∫ Q S Q M ( MSC − MSB ) . dQ size 12{Δ ital "NSB"= Int cSub { size 8{Q rSub { size 6{S} } } } cSup {Q rSub { size 6{M} } } { ( ital "MSC" - ital "MSB" ) "." ital "dQ"} } {}

 Bây giờ chúng ta sẽ xem xét trường hợp của một doanh nghiệp bất kỳ nào đó trong thị trường giấy nói trên.

Trong hình 2.7b, đường MC thể hiện chi phí cá nhân của việc sản xuất giấy tại doanh nghiệp; Vì doanh nghiệp là người chấp nhận giá, nên đường giá PM của thị trường cũng chính là đường cầu và đường doanh thu cận biên (MR) của doanh nghiệp. Doanh nghiệp sẽ tối đa hoá lợi nhuận của mình bằng cách sản xuất tại mức sản lượng q1, tại đó MC = MR = PM. Nhưng vì hoạt động của doanh nghiệp cũng gây ra những chi phí ngoại ứng cận biên cho xã hội, thể hiện bằng đường MEC, nên chi phí xã hội cận biên do việc sản xuất của doanh nghiệp sẽ là:

MSC = MC + MEC và mức sản xuất tối ưu của doanh nghiệp theo quan điểm xã hội là tại q*, ở đó MSC = MR = PM.

Như vậy, doanh nghiệp này cũng đã sản xuất quá nhiều sản phẩm, xả ra quá nhiều nước thải và gây ra tổn thất kinh tế đối với xã hội bằng diện tích EAB.

 Tóm lại, dù xét trường hợp của ngành công nghiệp hay một doanh nghiệp cụ thể thì kết quả vẫn là một hoạt động sản xuất quá mức, thải quá nhiều chất thải vào môi trường và gây ra tính phi hiệu quả kinh tế. Nguồn gốc của tính phi hiệu quả này chính là sự định giá sản phẩm không phản ánh hết mọi chi phí.

Trong hình 2.7 a ta thấy, giá thị trường PP là quá thấp, nó chỉ phản ánh chi phí cận biên cá nhân của những người sản xuất chứ không phản ánh chi phí cận biên xã hội.

 Phân tích trên có ý nghĩa gì về khía cạnh môi trường? Câu trả lời có vẻ rất rõ ràng: Giả sử lượng chất thải xả xuống sông tăng tỷ lệ thuận với lượng giấy được sản xuất ra, mức sản lượng QM sẽ tạo ra mức độ ô nhiễm cao hơn mức ô nhiễm ở sản lượng tối ưu xã hội QS. Điều này có nghĩa rằng thị trường cạnh tranh có xu hướng làm suy giảm chất lượng môi trường. Trong dài hạn, do không phải chịu trách nhiệm về ô nhiễm, người sản xuất không có động cơ giảm sản lượng hoặc tìm kiếm các giải pháp làm giảm lượng chất thải. Lợi nhuận cao do không phải trả cho chi phí thiệt hại do ô nhiễm gây ra sẽ khuyến khích nhiều doanh nghiệp tiếp tục gia nhập ngành sản xuất, làm cho sản lượng và lượng chất thải tiếp tục gia tăng và vấn đề môi trường ngày càng trở nên trầm trọng.

Trường hợp ngoại ứng tích cực

Ngoại ứng tích cực tạo ra sự chênh lệch giữa lợi ích cá nhân và lợi ích xã hội.

Hình 2.13 minh hoạ ví dụ của việc trồng rừng. Rừng được trồng với mục đích chính là kinh doanh gỗ, tuy vậy, việc có rừng lại tạo ra rất nhiều lợi ích khác cho xã hội như cải thiện khí hậu, hạn chế xói mòn rửa trôi đất, giảm hạn hán, lũ lụt, bảo vệ lưu vực sông, bảo vệ đa dạng sinh học… v.v, nhờ đó có thể cải thiện mùa màng, là

0