Kể về “Một người bạn thân thiết của em”
Đề bài: Kể về "Một người bạn thân thiết của em" Bài làm Tình bạn là một tình cảm vô cùng quý giá có giá trị tinh thần thiêng liêng to lớn. Nó có thể giúp con người vượt lên mọi khó khăn thử thách. Nếu con người sống không có tình bạn thì sẽ vô cùng đau khổ, cô đơn lạc ...
Đề bài: Kể về "Một người bạn thân thiết của em"
Bài làm
Tình bạn là một tình cảm vô cùng quý giá có giá trị tinh thần thiêng liêng to lớn. Nó có thể giúp con người vượt lên mọi khó khăn thử thách. Nếu con người sống không có tình bạn thì sẽ vô cùng đau khổ, cô đơn lạc lõng, khi chúng ta vui buồn sẽ không có ai cùng đồng hành sẻ chia.
Trong cuộc đời tôi có rất nhiều người bạn, trong đó có những người bạn trở thành thân thiết, tri kỷ của cuộc đời tôi. Nhưng có một người bạn mà tôi không thể nào quên được đó chính là Thảo Đan một cô bạn gái vô cùng đặc biệt đối với tôi.
Tôi quen Thảo Đan trong một buổi chiều thật tình cờ hôm đó tôi bị điểm kém trong bài kiểm tra một tiết môn Toán. Tôi sợ về nhà vì không biết phải đối diện với ba mẹ mình như thế nào với bài kiểm tra bị ăn trứng ngỗng đó, nên tan học tôi quyết định đi lang thang vô định.
Tôi vô tình ngồi ở một ghế đá ven đường khi đi nhiều và đã mỏi chân, bụng thì cồn cào lên vì đói. Lúc tôi ngồi ở chiếc ghế đá thì bất chợt có một chiếc máy bay được gấp bằng tấm bìa màu hồng giấy thơm rất đẹp rơi xuống đầu tôi. Vì tò mò tôi mới cầm chiếc máy bay lên xem, hai bên cánh máy bay có vẽ những ký hiệu vô cùng đặc biệt, và hàng chữ bầu trời xanh đẹp quá.
Tôi đang buồn bực vì bị điểm kém nên mới gấp lấy tập xé một tờ giấy trắng rồi gấp thành hình máy bay rồi ghi dòng chữ "Đẹp gì mà đẹp nó xám xịt tối om" rồi phi vào phía cửa sổ kia.
Một lúc sau, tôi lại thấy một chiếc máy bay khác rơi xuống chỗ tôi ngồi vẫn nét chữ ấy, vẫn dòng chữ đó "Bầu trời đẹp quá". Tôi bực mình với cái người ở trong ô cửa sổ đó, rõ ràng hôm nay đâu phải là một ngày trời đẹp bầu trời âm u, không có chút ánh nắng nào, mây đen mây xám thì sao gọi là trời đẹp được, chẳng biết tại sao cô ta lại nghĩ trời đẹp.
Sở dĩ tôi nghĩ chủ nhân của chiếc máy bay là cô gái bởi chỉ có con gái mới thích màu hồng, với lại nét chữ trên chiếc máy bay vô cùng dịu dàng uyển chuyển chỉ có thể là chữ con gái. Trước sự bướng bỉnh của cô gái tôi bèn lấy tập vở hy sinh thêm một tờ giấy nữa rồi gấp hình máy bay buộc thêm cục đá nhỏ rồi ghi vào đó "Trời xám xịt đẹp gì mà đẹp. Bộ bàn bị đui hả?"
Lúc đó, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nặng lời với một người xa lạ tới như vậy, có lẽ vì tâm trạng tôi đang không tốt. Tôi đang giận mình rồi giận cả thế giới này vì con điểm không môn Toán, nên tôi ăn nói chẳng cần suy nghĩ. Tôi muốn gây sự cãi cọ với ai đó cho hả giận.
Sau chiếc máy bay tôi gửi vào phía trên ô cửa không còn một chiếc máy bay nào nữa, chỉ có tiếng đàn dương cầm vang lên nghe vô cùng hay và rất dễ chịu. Tôi không phải là đứa am hiểu âm nhạc nhưng tôi cũng biết vài bài cơ bản. Người đánh dương cầm đúng là một tay đàn lão luyện bởi âm nhạc của người đó mang tới cho tôi đã giúp tôi quên đi điểm toán tròn trĩnh của mình, khiến tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, và yêu đời trở lại. Bản nhạc kết thúc tôi nghĩ mình nên về nhà thú thật và ba mẹ rồi chăm chỉ học hành để lần sau kiếm một điểm mười chuộc lỗi.
Tôi thầm cảm ơn người đánh bản dương cầm kia bởi người đó đã cho tới sức sống mới, làm tâm hồn tôi tươi vui trở lại, đúng là âm nhạc khiến con người ta trở nên kỳ lạ. Chính vì vậy, tôi quyết định gấp thêm một chiếc máy bay nữa và ghi dòng chữ "Chào bạn mình là Khôi Nguyên mình năm nay 12 tuổi mình rất yêu tiếng đàn của bạn chúng ta làm quen có được không?. Nếu bạn đồng ý thì hãy gửi thư cho mình một chiếc máy bay".
Khi tôi gửi chiếc máy bay nhỏ của mình tới ô cửa kia thì năm phút sau một chiếc máy bay màu hồng lại rơi xuống nơi tôi ngồi trên máy bay có dòng chữ "Mình rất vui vì được làm quen với bạn mình là Thảo Đan mình cũng 12 tuổi"
Tôi gửi thêm một chiếc máy bay lên ô cửa với hàng chữ "Mình phải về đây ngày mai tan học đúng giờ này mình sẽ đợi bạn ở ghế đá đối diện cửa sổ nhà bạn, bạn ra nhé". Viết xong tôi gửi chiếc máy bay nhỏ của mình tới ô cửa, rồi trở về nhà thú tội với ba mẹ. Thật may tôi không bị ba mẹ quở mắng nhiều bởi ông bà đã cảm nhận được sự thành tâm hối lỗi của tôi nên không trách phạt nữa.
Từ hôm đó, tôi và Thảo Đan chính thức là bạn, hôm nào sau khi tan học tôi cũng chạy một mạch tới chỗ hẹn với Thảo Đan để gửi những chiếc máy bay vào ô cửa sổ nhỏ, và nghe tiếng dương cầm của bạn ấy. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện. Có những chuyện vui, có những chuyện buồn, chủ yếu là chuyện của tôi vì tôi thường kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra trong lớp 6A1 của mình. Những người bạn của tôi. Còn Thảo Đan thì chỉ nghe tôi nói nếu tôi vui cô ấy chia sẻ với tôi, nếu tôi buồn thì cô ấy động viên vỗ về tôi kiên cường hơn.
Có nhiều lần tôi muốn vào nhà chơi, hoặc bảo Thảo Đan ra ghế đá chơi cùng mình, nhưng cô ấy luôn tìm cách từ chối với lý do rằng ba mẹ cô ấy rất nghiêm không có cô ấy kết bạn bừa bãi. Chính vì vậy dù tôi và Thảo Đan quen nhau được hơn một tháng rồi nhưng tôi chưa nhìn rõ bạn ấy. Tôi chỉ biết từ chỗ ghế đá của tôi nhìn lên ô cửa sổ kia tôi thấy một cô bé thắt hai cái bím tóc khuôn mặt tròn trĩnh, có vẻ dễ thương.
Nhà cô ấy sống là khu biệt thự hàng triệu đô ở thành phố này nên chắc chắn là cô ấy có cuộc sống vô cùng sung túc. Nên khi cô ấy bảo tôi rằng "Ba mẹ cô ấy rất nghiêm không cho kết bạn bừa bãi" thì tôi tin ngay.
Tôi thường thấy những cô gái tiểu thư con nhà giàu thường được quản gia, bố mẹ, rồi người giúp việc quản lý vô cùng nghiêm ngặt, bởi họ sống ở một tầng lớp khác với người lao động bình thường như gia đình tôi. Chính vì vậy, tôi cũng không lần nào rủ Thảo Đan ra gặp mình nữa, mà chúng tôi chỉ hẹn hò nói chuyện với nhau như vậy thôi.
Chúng tôi đã chơi với nhau được ba tháng rồi, tình bạn càng ngày càng nảy nở, đơm hoa kết trái. Tôi cảm thấy Thảo Đan thật sự là một cô bạn vô cùng dễ mến, đáng yêu vô cùng, cô ấy hay chọc ghẹo cho tôi cười mỗi khi tôi không hài lòng vì việc gì đó trên lớp, hay giận hờn ba mẹ không công bằng trong việc đối xử với tôi và em gái…Mỗi lúc như vậy, chỉ cần gặp Thảo Đan rồi đề nghị cô bạn nhỏ đó chơi một bản nhạc là tôi lại vui trở lại. Tôi cảm thấy Thảo Đan đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Một bữa tôi đi học về rồi rẽ qua chỗ hẹn như thường lệ. Nhưng hôm đó trên ô cửa sổ không mở cửa mà được đóng kín bưng, kéo rèm như không có ai đợi tôi ở đó. Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới liều mình bấm chuông hỏi thử. Ra mở cửa cho tôi là một người phụ nữ vô cùng cao sang, quý phái, trông cô ấy chắc gần bốn mươi bằng tuổi mẹ tôi nhưng rất đẹp và sang trọng chứ không khắc khổ như mẹ tôi. Cô ấy nhìn thấy tôi ngạc nhiên hỏi "Con tìm ai?"
Tôi ấp úng rồi cũng mạnh dạn đáp "Dạ con tìm Thảo Đan con là bạn của cô ấy ạ". Người phụ nữ mở cửa cho tôi vào nhà rồi niềm nở lấy nước cam trong tủ lạnh ra mời tôi uống. Cô thân thiện hỏi tôi "Con quen Thảo Đan nhà cô lâu chưa?" nhìn điệu bộ thân thiện của người phụ nữ nên tôi cũng tự tin hơn đáp rõ ràng hơn "Dạ con quen bạn ấy 4 tháng rồi ạ. Chúng con thường gửi thư cho nhau bằng những chiếc máy bay ném qua ô cửa sổ ạ. Nhưng hôm nay con không thấy bạn ấy ở đó, con sợ bạn ấy có chuyện gì nên đánh liều bấm chuông để hỏi ạ"
Mẹ của Thảo Đan trầm ngâm một lát rồi nói với tôi "Hóa ra con là chủ nhân của những chiếc máy bay trong phòng con bé nhà cô hả? Khổ! con bé bị tật nguyền cả hai chân từ nhỏ nó chẳng có bạn bè con ạ, suốt ngày chỉ ru rú ở trong phòng. Cô phải thuê người tới tận nhà dạy gia sư cho nó các môn học chứ nó cũng không tới lớp. Thời gian này cô thấy con bé vui lắm. Nó có vẻ cởi mở với mọi người trong gia đình hơn cô rất mừng.
Hôm trước, ba nó liên hệ qua Mỹ người ta giới thiệu cho một bác sĩ giỏi chuyên phẫu thuật cho những trẻ em bị tật như nó, nhiều người đã làm phẫu thuật và đi lại được. Nên cô chú quyết định gửi Thảo Đan sang đó thử vận may con ạ. Nếu ca phẫu thuật thành công cô sẽ có Thảo Đan ở lại Mỹ du học thêm về môn dương cầm. Thảo Đan nó có năng khiếu âm nhạc, âm nhạc cũng là niềm đam mê của nó con ạ"
Nghe những lời mẹ Thảo Đan tâm sự tôi thật sự choáng váng, hóa ra người bạn bấy lâu nay tôi yêu mến, thường xuyên tâm sự những vui buồn lại có hoàn cảnh đặc biệt tới như vậy, thế mà tôi không biết gì cứ nghĩ cô ấy sung sướng như một công chúa. Thảo Đan chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống như vậy nhưng cô ấy luôn kiên cường, yêu đời, luôn là người động viên tôi những lúc tôi gặp chuyện. Thảo Đan ơi! Mình chúc cậu sẽ phẫu thuật thành công, sẽ trở thành một người chơi dương cầm hay số một thế giới. Thảo Đan ơi! mình rất yêu mến bạn!"
Sau đó, tôi có tìm tới nhà Thảo Đan một lần nữa nhưng ngôi nhà đó đã sang tên đổi chủ, tôi nghe người chủ mới nói gia đình Thảo Đan đã chuyển qua Mỹ sinh sống, Thảo Đan phẫu thuật thành công và giờ cô ấy đang thực hiện ước mơ của mình. Tôi nghe như vậy thấy trong lòng vô cùng mừng rỡ, chỉ cần biết Thảo Đan hạnh phúc thì trong lòng tôi cũng thấy vui rồi.
Đông Thảo
Từ khóa tìm kiếm
- ke ve mot nguoi ban than