Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Văn mẫu lớp 6
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Văn mẫu lớp 6 Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Bài số 1 Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô – cái ...
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Văn mẫu lớp 6
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Bài số 1
Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô – cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị – cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mồi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà.
Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuối tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.
Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện.
Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, kông phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Bài số 2
Sinh nhật em tháng trước, ông nội em có tặng cho em một con chó, em đặt tên nó là Tô Tô. Lúc ông em mới mang về nó đã được 3 tuổi và nó là một con chó rất thông minh. Nhìn con chó rất đáng yêu khiến ai nhìn thấy cũng muốn ôm nó vào lòng.
Khi mới được “nhập khẩu” vào nhà em nên Tô Tô rất rụt rè, chỉ chui xuống dưới gầm ghế hoặc gầm tủ. Hễ có ai đến ngoài ngõ là nó lại gừ lên vài tiếng rồi chui về chỗ cũ nằm. Nhưng dần dần, nó trở thành cảnh vệ mà nhà em rất tin tưởng. Em rất thích bộ lông của nó, rất dày và mượt, vì thế mà em và ông nội thường xuyên tắm táp cho nó. Mỗi lần em đi học về, nó lại chạy đón em từ xa, nhảy lên liếm mặt và vồ lấy em. Dù mệt mỏi nhưng em rất thích giỡn với nó. Nó cứ sấn gần em quấn quanh đôi chân của em vẫy đuôi như đang vui cười và trò chuyện với em. Em cảm thấy rất hạnh phúc khi mỗi ngày có nó ở bên cạnh. Nó giống như một người bạn thân thiết của em làm cho em càng yêu quý nó.
Nhờ ăn uống điều độ, mỗi sáng ông em lại thả cho chạy ngoài đường nên Tô Tô trông rất chắc khỏe, ngực nở, bốn cái chân của nó cao và mảnh, cái mũi của nó đánh hơi rất thính giúp nó chạy rất nhanh để bắt những con chuột đáng ghét vào ăn vụng trong bếp nhà em. Tối đến nó còn canh giấc nồng cho cả nhà có một giấc ngủ ngon.
Tô Tô là một con chó rất thông minh và dường như nó hiểu được tiếng người. Hễ nghe thấy tiếng xe máy của bố em đi làm ở phía xa, ở trong nhà nó đã vẫy đuôi mù tít và chạy ra ngõ đón chủ. Ban ngày, nó nằm ở giữa sân, hễ có tiếng động dù rất nhẹ cũng khiến nó tỉnh dậy. Ban đêm, nó thức để trông nhà nên gia đình em rất yên tâm. Trừ những lúc đi học ra, em lại trêu đùa và chơi với nó, nó rất thân thiện với gia đình em nhưng với người ngoài, chỉ cần khiến nó giận lên cũng phải khiếp sợ.
Có một lần, vào đêm khuya, nhà em đã ngủ hết rồi, lúc ấy cũng tầm mười hai giờ đêm, nghe có tiếng động ở phía sau nhà em, con Tô sủa ầm lên, bố mẹ em tỉnh dậy, chạy ra phía sau thì thấy một bóng đen đang ở trên tường nhảy xuống đường một cái bịch và leo lên xe máy bỏ chạy. Sau đó, bố mẹ đoán chắc là có trộm, đi kiểm tra xung quanh, cũng may là không mất mát gì. Bố em xoa đầu Tô Tô khen ngợi: “Tô Tô giỏi lắm”. Đáp lại lời khen, nó ngoe nguẩy cái đuôi và ra sân nằm.
Tô Tô như một người bạn của gia đình em, nó rất thông minh và nhanh nhẹn. Nó là con vật sống có tình có nghĩa. Bạn bè của em hay bố mẹ đến đều quý nó. Nó rất ngoan và hiểu biết. Không những vậy ai đến nhà em chơi cũng thích ôm nó và ai cũng khen Tô Tô vừa đẹp lại vừa ngoan. Đã có nhiều người từng đến hỏi mua Tô Tô nhưng gia đình em coi Tô Tô như một người thân trong nhà nên không bán.
Mỗi lần đi học về nhìn thấy nó vẩy vẩy cái đuôi chạy ra đón em , em cảm thấy rất vui. Có lần nghe mẹ kể, em đi vắng mấy ngày, nó ở nhà mặt buồn thiu, ăn uống ít hẳn. Thế là mẹ ngồi thầm thì với nó:” Tô Tô ăn đi, nhỏ nó sắp về với em rồi đấy. Không ăn là nó không vui đâu” Nghe mẹ dỗ một lát, thế là nó cũng chịu nghe lời. Nó dường như hiểu được tiếng mẹ nói nên rất ngoan ngoãn nghe theo.
Cả nhà em rất yêu quý Tô Tô. Nó như trở thành người bạn bên em mỗi ngày, luôn ở bên nghe em chia sẽ niềm vui nỗi buồn. Nó còn giống như một chiến binh bảo vệ giấc ngủ cho cả gia đình em vậy.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Bài số 3
Cách đây bốn năm, lúc em mới học lớp hai, ông ngoại cho một con chó nhỏ khoảng vài tháng tuổi, lông màu nâu sẫm. Em đặt tên cho nó là Lắc-ki.
Lúc trưởng thành, Lắc-ki có thân hình rất đẹp: ngực nở, bụng thon, bốn chân cao và mảnh. Chiếc đầu nhỏ, đôi tai nhọn dựng đứng, cặp mắt tinh nhanh. Chiếc mũi đen ướt đánh hơi rất tài. Đã nhiều lần, nó tấn công và giết chết những con chuột cống đáng ghét dám mò vào bếp ăn vụng.
Lắc-ki thông minh lắm. Dường như nó hiểu được tiếng người, hiểu được ý định của chủ. Vì em chăm sóc Lắc-ki từ nhỏ nên nó gắn bó với em hơn cả. Trừ những lúc đi học, còn ở nhà thì em đi đâu, Lắc-ki cũng theo sát như hình với bóng. Nó rất thích chơi trò kéo co với em và phần thắng bao giờ cũng thuộc về nó. Vì Lắc-ki khỏe như vậy nên em còn đặt thêm cho nó một biệt danh là Lực sĩ.
Ban ngày, Lắc-ki nằm trước thềm nhà, mõm gác lên hai chân trước, mắt lim dim. Nó chẳng ngủ đâu mà đang trông nhà đấy! Một tiếng động nhẹ, một bóng người thoáng qua… nó đứng phắt lên, dỏng tai nghe ngóng. Tiếng sủa của Lắc-ki lớn và vang. Trông bộ dạng của nó lúc giận dữ, kẻ có ý xấu phải lùi xa. Ban đêm, nó ít ngủ, cứ đi loanh quanh để giữ nhà. Có nó, mọi người rất yên tâm.
Ấy thế nhưng đối với người thân, Lắc-ki lại rất hiền. Nó thích bày tỏ tình cảm bằng cách bắt tay, ngoáy tít cái đuôi hay nằm khoanh dưới chân chờ lệnh. Lòng trung thành của Lắc-ki đã để lại trong em một ấn tượng không thể nào quên.
Mùa hè năm ngoái, vào một buổi chiều, bạn Quốc và bạn Tùng rủ em ra kênh tắm. Con kênh mới đào dẫn nước ngọt tưới mát cho cả một vùng. Từ ngày có dòng kênh này, quê em bốn mùa phủ kín một màu xanh của lúa khoai, cây trái…
Chiếc cầu bắc ngang kênh là nơi bọn con trai chúng em tụ tập vui chơi nô đùa hằng ngày. Chiều hôm ấy, chơi chán trò rồng rắn, trò đánh trận giả… cả đám ùa xuống dòng kênh té nước vào nhau và la hét vang trời. Sau đó, chúng em thách nhau bơi thi xem ai giỏi nhất.
Vốn là dân “không sợ nước” và bơi cũng khá, em nhận lời ngay. Sau tiếng hô bắt đầu của cu Tèo, ba “vận động viên” nhảy ùm xuống kênh, trổ tài bơi lội. Chặng đầu tiên, em vượt lên trước Quốc và Tùng cả đoạn dài. Tính hiếu thắng trỗi dậy, em dồn sức bơi thật nhanh để về đích trước.
Nhưng… Ôi! Sao chân trái của em tự nhiên cứng đờ và đau quá thế này! Em đã bị “chuột rút”. Không thể duỗi chân ra bơi tiếp được nữa nên em vội kêu to nhưng càng kêu, nước càng ộc vào miệng nhiều hơn. Em mất thăng bằng, lạng người đi rồi trôi theo dòng nước. Phen này chắc em chết mất!
Trong cơn hoảng hốt, bỗng tay em quờ vào một vật gì đó mềm và ấm. Rồi hình như có ai đó túm chặt lấy quần em, cố lôi đi. Em định thần nhìn lại thì hóa ra là Lắc-ki, chú chó thân yêu. Nó đã dũng cảm lao xuống cứu em trong cơn nguy hiểm. Vừa lúc đó, Quốc và Tùng cũng đã đến kịp thời. Cả ba dìu em vào bờ. Lắc-ki rùng mình rũ nước rồi mừng rỡ chạy quanh em, cất tiếng sủa vang.
Được nghe chuyện chú chó liều mình cứu chủ, ai cũng khen là con chó có nghĩa. Từ hôm ấy em và tất cả những người thân trong gia đình càng yêu quý Lắc-ki hơn.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Bài số 5
Năm đó, cụ ông và cụ bà còn rất trẻ, mới ngoài đôi mươi. Nhà nghèo làm nghề đốn củi; cứ một ngày vào rừng đốn củi, một ngày đem củi ra chợ Bưởi bán mới có tiền mua gạo, mua khoai. Năm đó rét lắm, bà con xóm La ai cũng chỉ có manh áo nâu, quần nâu che thân, đêm nằm ngủ đắp bằng chiếu. Mưa gió vẫn phải vào rừng hái củi.
Hôm ấy, hai cụ vừa gánh củi về đến chân dốc bên kia cầu Quải bây giờ thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa và kêu ư ử, rồi nhìn thấy ông lão ăn mày chết nằm còng queo bên vệ đường. Trời đã nhá nhem tối, nhưng ông bà bỏ đi không đành. Bà cụ vội gánh củi về nhà, còn ông cụ, thì đặt gánh củi xuống nghỉ. Con chó lông xám nằm im một hồi lâu rồi chạy quanh người xấu số. Một lúc sau, bà cụ vác cuốc, mai chạy vội lên, còn mang theo một củ khoai lang cho con chó. Hai cụ chôn cất người ăn mày xong xuôi thì trăng đã mọc. Cụ bẻ đôi củ khoai và đưa cho con chó. Cụ bà nói: "‘Tội nghiệp máy. Hoặc ở lại đây trông mộ chủ mày, hoặc theo chúng tao cùng về…". Con chó ứa nước mắt nhìn theo.
Con chó ở lại canh ngôi mộ. Ngày nào, ông bà cũng đem cơm, đem khoai cho nó. Thuở ấy, ai cũng sống thật thà, con chó vẫn nằm canh mộ chủ mà không ai bắt.
Mấy ngày sau, con chó đã theo cụ ông, cụ bà về nhà. Nó gầy quá, kêu ư ử suốt đêm. Sau hơn một tháng được chăm sóc, nó được bình phục. Hai cụ quý nó lắm. Có điều lạ, đêm nào nó cùng ra thăm mộ chủ; theo các cụ vào rừng, lúc đi hay lúc về, khi qua cầu Quải, nó cũng ghé thăm ngôi mộ.
Tục ngữ có câu: “Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì giàu". Thật đúng như thế .Ông bà cụ đặt tên cho nó là “cận Cún". Nhờ nó mà năm nào, hai cụ cũng tìm được hàng chục tổ ong rừng. Mật ong đem bán. Nhộng ong thì người và chó cùng ăn. Không có vị ngọt ngon và béo bổ như nhộng ong rừng. Trời chẳng phụ lòng người, tình người. Thu ấy, ba, bốn năm liền, mưa thuận gió hòa, năm nào cũng bội thu. Ông bà cụ, nhờ cậu Cún mách bảo mà tìm được cây quế rừng, vỏ đỏ như son, bán được 50 quan tiền cho cụ lan trên phố chợ.
Hai cụ chỉ có bốn sào ruộng. Có tiền bán quế trời cho, hai cụ tậu trâu; "con trâu là đầu cơ nghiệp" các cháu có biết không?. Trâu chưa mua được, tiền cất dưới gầm giường. Kẻ trộm đã đánh hơi được, nhà tranh vách đất, nó chui vào nhà lúc nào cũng chẳng hay. Lúc gà gáy, cậu Cún đi thăm mộ chủ trở về, nó phát hiện được. Nó cắn quần áo lôi hai cụ dậy, nó sủa ầm lên. Thằng trộm vác tiền chạy vụt ra. Ông và cậu Cún truy đuổi. Năm mươi quan tiền đồng nặng lắm, thế mà thằng trộm vẫn vác gọn, nhảy qua bờ rào. Nhắm hắn đã bị cậu Cún cắn vào chân, vào mông, bị ông cụ giáng đòn càn vào lưng, hoảng quá hắn vút tiền lại, chạy tháo thân biến mất! Bà cụ vẫn nhắc lại chuyện xưa: "Cậu Cún đem phước về cho. Nhờ cậu Cún mà có tiền bán mật ong, bán quế. Nhờ cậu Cún mà bắt được trộm. Trâu mẹ, trâu tơ, đàn nghé… là lộc của cậu Cún đó…".
Bà cụ ốm, cậu Cún bỏ ăn nằm rên. Ông cụ mất, cậu Cún nhịn ăn, suốt đêm ngày nằm canh mộ; ba ngày sau thì nó cũng qua đời. Mộ cậu Cún được chôn cạnh mộ ông cụ. Bảy năm sau cải táng, cụ ông và cụ bà được đưa vào khu mộ chùa Đông; còn mộ cậu Cún được đưa về vườn nhà. Ngôi mộ vẫn còn đó. Ông bà, các dì, các cậu vẫn làm giỗ cậu Cún. Bây giờ các cháu gọi là ông Cún. ông Cún tình nghĩa lắm. Các cháu phải biết chăm sóc thương yêu các vật nuôi, coi nó như con người…
Mỗi lần về thăm bà ngoại, tôi vẫn bâng khuâng khi đi qua cầu Quải. Hai bên chân cầu, là bãi pháo cao xạ thời chống Mỹ. Không tìm thấy mộ người ăn mày xấu số hơn 80 năm về trước. Vào vườn chùa Đồng, tôi và mẹ thăm mộ hai cụ. Về nhà bà, tôi ra thăm vườn, thăm mộ ông Cún. Nước mắt tôi cứ ứa ra.
Vũ Hường tổng hợp
Từ khóa tìm kiếm
- ke ve mot chu cho co nghia voi chu
- câu chuyện về một con chó có nghĩa với chủ
- em hãy kể một con chó có nghĩa với chủ
- em hãy kể về mổt con chó có nghĩa với chủ
- kể về một con chó có nghĩa với chủ
- đoc bai con cho co nghia