Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Văn mẫu lớp 6
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Văn mẫu lớp 6 Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Bài số 1 Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã được hơn một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A mà em rất quý ...
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Văn mẫu lớp 6
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Bài số 1
Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã được hơn một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A mà em rất quý mến. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô, em mừng lắm. Bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp về cô lại trỗi dậy trong kí ức em …
Hồi ấy, quê em còn nghèo. Đường làng lồi lõm, quanh co. Sau mỗi cơn mưa, đất nhão thành bùn dính bết vào chân, đi lại rất khó khăn. Dân làng làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, cắt cỏ, dọn dẹp nhà cửa …
Sáng sáng, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi không thấy Lâm đến rủ, em đành tới trường một mình.
Suốt mấy ngày mưa phùn lây rây, không khí ướt và lạnh. Bầu trời xám xịt, mặt trời bị che khuất sau những đám mây dày sũng nước. Đến lớp, em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó, chăm học rồi cô bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em say mê nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.
Giờ chơi, các bạn ùa ra hành lang, túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em nhớ tới Lâm và định bụng tan học sẽ đến thăm xem bạn ấy vì sao mà nghỉ học.
Buổi trưa, ăn cơm xong, nghĩ tới đoạn đường đến nhà Lâm, em ngại quá. Em chui tọt vào chăn rồi ngủ quên mất. Mãi đến tối, em lấy hết can đảm dấn bước trên con đường trơn trượt để đến nhà Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy bên ngọn đèn dầu, cô Nga đang hướng dẫn Lâm làm toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng như người đang sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em xao xuyến. Em thương Lâm và cô giáo bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra tan học, em phải đến với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi.
Dường như nhận ra vẻ bối rối của em, cô Nga tươi cười bảo: "Đạt tới thăm Lâm đấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé!". Thế rồi cô lại hướng dẫn cặn kẽ cho tới lúc bạn Lâm tự làm được bài.
Mẹ Lâm nói với em: "Hôm qua, Lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm nó sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Nó mong cháu mãi đấy!". Nghe bác nói, em càng ân hận, trách mình sao quá vô tình.
Chín giờ khuya, cô cùng em trở về trên con đường lầy lội. Cô dặn em: "Nếu mai Lâm chưa đi học được thì Đạt tới chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, em ạ!". Em tần ngần đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quý mến vô hạn.
Hơn một năm sống và học tập trong ngôi trường mới, em luôn nhớ đến những ngày thơ ấu dưới mái trường làng với bao kỉ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Bài số 2
Trong sự phát triển và trưởng thành của mỗi người, hẳn sẽ không ai quên được công lao dạy dỗ, truyền thụ của các thầy cô giáo. Bên cạnh những đấng sinh thành thì có lẽ thầy cô giáo chính là những người yêu thương, quan tâm chúng ta chân thành, sâu sắc nhất. Từ chính trách nhiệm và tình yêu dành cho học sinh, thầy cô đã truyền thụ cho chúng ta nhiều kiến thức hay và bổ ích, đó chính là những hành trang quan trọng sẽ cùng chúng ta bước vào đời, là những phương tiện quan trọng để chúng ta hiểu biết thế giới, qua đó có thể khẳng định sự tồn tại và vai trò của mình trong xã hội, trong cuộc sống của chính mình. Tôi cũng như bao học sinh nhiều thế hệ khác, luôn dành cho thầy cô giáo một tình thương yêu chân thành, một sự tôn trọng sâu sắc nhất. Tiện đây tôi cũng có một câu chuyện, một kỉ niệm đáng nhớ của tôi với thầy cô giáo muốn chia sẻ.
Đó là kỉ niệm năm học lớp mười của tôi, từ một học sinh trung học cơ sở, tôi bước qua cánh cửa đầu tiên của cuộc đời mình, đó chính là việc thi vào lớp mười, trung học phổ thông. Vì tôi luôn mơ ước đến mái trường cấp ba, mong muốn đón nhận sự trưởng thành của bản thân nên tôi đã rất cố gắng, nỗ lực để học tập, ôn luyện thi vào lớp mười. Cuối cùng, mọi nỗ lực, cố gắng của tôi cũng được đền đáp khi điểm thi vào lớp mười của tôi cũng tương đối và có thể tự hào trở thành một thành viên của mái trường mà mình vẫn luôn mong ước.
Đỗ cấp ba có lẽ là một trong những kỉ niệm tôi ấn tượng nhất, và đó cũng là niềm tự hào nho nhỏ với chính tôi. Tôi luôn tự hứa với mình phải nỗ lực cố gắng học tập thật tốt ở mái trường này, vừa là không phụ lòng mong mỏi, hi vọng bố mẹ, thầy cô mà đó còn là con đường đưa tôi đến với bến bờ tri thức, giúp cho tôi hoàn thiện tri thức, nhận thức và phẩm chất đạo đức. Và gần nhất là việc học tập tốt dưới mái trường cấp ba cũng là con đường ngắn nhất đưa tôi đến với cánh cửa của trường đại học.
Tôi đã bước vào cánh cổng trường cấp ba với tất cả niềm tin và nguồn động lực lớn lao như vậy đấy, nhưng khi thực sự bước vào kì một của năm học mới thì mọi điều đều không tươi đẹp như những gì mà tôi dự tính,mong muốn trước đó. Trước hết, chương trình học và môi trường học tập ở trường trung học phổ thông hoàn toàn khác biệt so với cấp trung học cơ sở. Tôi bước đầu bị sốc vì sự thay đổi, khác biệt đó, tôi trở nên thiếu tự tin với tất cả các môn học, điểm số cũng khiến cho tôi tự ti vì trước giờ tuy không phải là người có lực học quá xuất sắc nhưng tôi luôn nằm trong tốp học sinh ưu tú khi còn học ở trường trung học cơ sở.
Ngay buổi đi học đầu tiên tôi đã đi học muộn, dù rất háo hức cho ngày nhập học nhưng do sự nhầm lẫn về thời gian nên tôi đã đi học muộn. Khi tôi đến trường thì các bạn đã vào lớp học được một tiết, thầy giáo chủ nhiệm của tôi cũng sắp xếp xong chỗ ngồi và phổ biến xong nội quy của lớp học. Lúc ấy, khi tôi vào muộn tuy thầy không có trách móc nhiều nhưng tôi lại bị xếp ngồi vào góc cuối cùng của lớp.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ở vị trí này, trước hết đó là vì tôi có vóc dáng người khá nhỏ bé nên luôn được ưu tiên xếp ngồi đầu trong suốt những năm tháng học tiểu học và trung học cơ sở. Và theo như tôi suy nghĩ trong đầu lúc bấy giờ thì ngồi cuối sẽ không thể nào lĩnh hội được trọn vẹn bài giảng của thầy cô vì chỗ tôi ngồi quá xa bục giảng. Lúc bấy giờ tôi không cam tâm với sự sắp xếp của thầy giáo chủ nhiệm lắm nên có chút tủi thân và trách thầy nữa vì tôi nghĩ đó chính là hình phạt thầy dành cho người đi học muộn.
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ nông cạn, có phần tiêu cực của tôi vì trong suốt quãng thời gian đồng hành cùng thầy và cùng cả lớp thì tôi bỗng nhận ra thầy là người quan tâm, yêu thương học sinh chúng tôi hơn bất cứ ai. Thầy cũng rất nghiêm khắc và công bằng trong dạy dỗ và đối sử với chúng tôi. Thầy không thiên vị cũng không ghét bỏ bất cứ ai, dù người đó có là học sinh xuất sắc hay học sinh cá biệt của lớp.
Thầy giáo muốn mỗi người có được quyền dân chủ trong lớp, và quyền lợi trong lớp là như nhau, bởi vậy mà ba tháng đầu của học kì một tôi ngồi cuối lớp thì ba tháng sau tôi được chuyển lên bàn đầu, cứ như vậy cả lớp tôi ai cũng từng được chuyển dịch vị trí khác nhau, vừa đảm bảo tính công bằng, vừa đảm bảo sức khỏe cho chúng tôi, vì như thầy nói thay đổi điểm nhìn để chúng tôi không bị hại mắt.
Phải học đến gần hết một năm học tôi mới hiểu được tấm lòng bao la của thầy giáo chủ nhiệm lớp mình. Thầy cũng là người luôn động viên, hỗ trợ không chỉ tôi mà tất cả các bạn cùng lớp trong học tập cũng như trong rèn luyện cá nhân. Tôi còn nhớ rất rõ khi mới lên lớp mười tôi đã rất sốc vì điểm số các môn học của tôi khá thấp. Có lẽ tôi quen với cách thức học ở trường cơ sở nên khi lên trường phổ thông tôi đã không thích nghi được và học có sức đuối hơn so với các bạn.
Đây là khoảng thời gian tôi sốc thực sự vì những kiến thức đối với tôi đều mơ hồ và không thể lĩnh hội trọn vẹn, tôi dần đi xuống vì không có phương pháp học đúng đắn, phù hợp. Đỉnh điểm đó chính là môn văn 90 phút của tôi vì xác định sai yêu cầu của đề bài mà tôi bị thầy giáo cho điểm hai và công bố trước lớp. Lúc ấy tôi đã rất buồn và xấu hổ với bạn bè vì môn văn vốn là một môn thế mạnh của tôi. Không chỉ môn văn mà môn vật lí của thầy giáo chủ nhiệm tôi cũng vì veiets sai đơn vị mà được điểm một.
Tôi đã suy sụp thật sự, tôi buồn và bế tắc rất nhiều, tôi thất thất vọng vì mình không những không làm được những mục tiêu mà mình đề ra trước đó mà còn thảm hại đến không tưởng. Trong giờ sinh hoạt cuối tuần, thầy giáo chủ nhiệm đã gọi riêng tôi ra, lúc ấy tôi vẫn đinh ninh lo lắng rằng thầy sẽ trách mắng về việc học tập của tôi.
Nhưng đó chỉ là một cuộc chia sẻ đầy chân tình của thầy, thầy đã hỏi tôi những khó khan trong học tập và chia sẻ với tôi những cách thức học hiệu quả, trước hết là việc tự học ở nhà để có thể tiếp thu tốt hơn những bài giảng trên lớp, tiếp đó là việc học hỏi từ những bạn trong lớp qua hình thức học nhóm và những thắc mắc lên thầy cô về những vấn đề mình chưa hiểu.
Thầy giáo chủ nhiệm đã tiếp cho tôi thêm những tự tin, tìm ra cho tôi con đường đúng đắn khi tôi còn mơ hồ sợ hãi không biết làm như thế nào. Lúc ấy tôi đã biết ơn thầy rất nhiều, lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình cảm ấp áp đến thế từ một người thầy. Nhờ có thầy mà lực học của tôi dần ổn định hơn, tôi đã có thể thích nghi và học tập tốt hơn những môn học.
Trong cảm nhận của tôi, thầy giáo chủ nhiệm năm lớp mười luôn là người tôi yêu thương và kính trọng nhất, thầy luôn yêu thương, chăm sóc cho chúng tôi khi ở trường. Không chỉ vậy, thầy luôn hỗ trợ chúng tôi trong học hành, sinh hoạt, làm cho tập thể lớp 10A6 của chúng tôi ngày càng tiến bộ, ngày càng gắn bó đoàn kết hơn.
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Bài số 3
Ngày 20/11 là ngày nhà giáo Việt Nam, là ngày để học sinh cả nước tri ân công lao dạy dỗ, giáo dục của những người lái đò, những người cha mẹ thứ hai ấy. Có cơ hội trở về mái trường xưa, em và các bạn đều vô cùng mong chờ, có chút hồi hộp xap xuyến, ba năm là một thời gian không dài nhưng đủ để tạo ra trong lòng mỗi người học sinh cũ chúng em những hoài niệm nhớ thương, những dấu ấn học trò bên bạn bè, bên thầy cô đều là những kí ức đẹp nhất, đáng trân trọng nhất của cuộc đời chúng em.
Bước vào cổng trường, không khí rộn ràng náo nức của các em học sinh khiến cho chúng em cũng bang khuâng một niềm vui xao xuyến, chúng em như tìm thấy được bóng dáng của chính mình trên những khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng kia. Chúng em đã từng trải qua quãng thời gian đẹp như vậy, để giờ đây khi trở về thì những kí ức ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ, những kí ức khi xưa cũng ùa về.
Chúng em đã vào văn phòng của thầy cô để tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm, những lời chúc chân thành nhân ngày lễ trọng đại này. Những bó hoa tươi thắm cũng chính là tấm lòng trân trọng biết ơn của chúng em dành cho thầy cô. Chúng em mỗi ngày một lớn thêm, thầy cô dường như vẫn vậy, vẫn là những người thầy, người cô đầy nhân hậu, nhiệt huyết với nghề. Chuyến về thăm trường này một mặt chúng em muốn gửi lời tri ân đến thầy cô nhưng cũng là chuyến đi đầy mong mỏi cho cuộc gặp gỡ với cô giáo chủ nhiệm cũ đầy kính yêu của lớp chúng em xưa.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, cô là người phụ trách, dìu dắt các hoạt động của lớp nhưng cũng là giáo viên phụ trách môn tiếng việt của chúng em. Cô là một người mẹ thứ hai của chúng em với tấm lòng nhân hậu, yêu thương, quan tâm tận tụy đến từng hoạt động, đến từng học sinh trong lớp, cô là người mà chúng em vô cùng yêu mến và kính trọng. Dù đã ra trường được nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ rõ tên, biệt danh của từng đứa, điều này khiến cho em và các bạn đều vô cùng xúc động.
Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó là vào kì học thứ nhất của năm học lớp năm, khi ấy chúng em đã là những người anh người chị trong mái trường tiểu học, tâm sinh lí cũng phát triển chưa toàn diện nên chúng em vô cùng ngang bướng và khó bảo. Từ lớp một đến lớp bốn thì thành tích học của chúng em rất tốt, nhưng lên lớp năm chúng em trở nên lười biếng, phá phách hơn và thường xuyên nằm trong danh sách những lớp cá biệt của trường. Các thầy cô giáo cũng rất e dè khi nhận làm chủ nhiệm của em, nhưng cô Duyên thì không như vậy, cô đã đề nghị ban giám hiệu xin làm chủ nhiệm của lớp chúng em.
Ngày đầu vào lớp, như thường lệ chúng em không mấy chú ý đến sự xuất hiện của cô giáo mới mà chỉ nghĩ xem có những trò nghịch ngợm, phá phách nào cho thú vị. Nhưng cô Duyên không bị những trò nghịch ngợm của chúng em làm cho tức giận, ngược lại chúng em càng nghịch thì cô càng nhẹ nhàng nhắc nhở, cô đến từng nơi, chỉ dẫn cho từng đứa học sinh chúng em. Ai mắc lỗi cô cũng không trách móc trước lớp mà cô thường gọi riêng những học sinh ấy để nhắc nhở nhẹ nhàng. Dần dà trước sự quan tâm của cô,chúng em cảm thấy yêu mến cô hơn và cũng nghe lời cô học hành cẩn trọng.
Trong suốt quá trình học, cô luôn chủ động giúp đỡ, hỗ trợ chúng em trong học tập và thi đua. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên tổ chức cho chúng em vui chơi, liên hoan nhẹ vào mỗi buổi sinh hoạt, thay vì hoạt động kiểm điểm những học sinh có hành vi không tốt trong tuần. Sự xuất hiện của cô như một phép thần kì đối với lớp học chúng em, lớp em từ một lớp nghịch ngợm phá phách đã có ý thức học hơn, và cuối kì kết quả học tập tốt chính là công lao to lớn của cô.
Những người thầy, người cô là những người cho ta kiến thức, dạy dỗ chúng ta nên người, bằng tấm lòng nhiệt huyết với nghề và tấm lòng yêu thương học sinh, các thầy cô đã trở thành những người chèo đò đưa bao thế hệ học sinh đến bến bờ bên kia của tri thức. Là mỗi học sinh chúng ta cần biết ơn, trân trọng những người đã yêu thương, dạy dỗ chúng ta, cho chúng ta những kiến thức bổ ích mà trang bị cho chúng ta những hành trang để bước vào đời.
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi – Bài số 4
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo….". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
Vũ Hường tổng hợp
Từ khóa tìm kiếm
- kể lại 1 kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô
- kể một kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo
- lời dạy bảo của thầy cô giáo mà em ngớ mãi
- kể một kỉ niệm về thầy cô giáo của em lop 6
- Kể một kỉ niệm về thầy cô lớp 6
- hãy kể một kỉ niệm của thầy cô giáo mà em nhớ nhất