05/02/2018, 13:02

Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn

Đề bài: Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn Bài làm Một trong số những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống chính là tình bạn. Và có lẽ, mỗi người chúng ta sẽ có những kỷ niệm khó phai về những người bạn bên cạnh mình. Em cũng không ngoại lệ. Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn Em và ...

Đề bài: Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn Bài làm Một trong số những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống chính là tình bạn. Và có lẽ, mỗi người chúng ta sẽ có những kỷ niệm khó phai về những người bạn bên cạnh mình. Em cũng không ngoại lệ. Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn Em và Nhung là đôi bạn thân cùng chơi với nhau từ nhỏ. Chúng em có rất nhiều kỷ niệm với nhau, nhưng một trong số những kỷ niệm em nhớ nhất là kỷ niệm vào mùa hè năm lớp sáu. Sau khi hoàn thành chương trình học của bậc Tiểu học, em lên bước vào ngôi trường Trung học cơ sở với bao sự bỡ ngỡ và háo hức. Ngày em vào nhận lớp, tất cả các gương mặt đều lạ lẫm và xa lạ.Em được xếp vào ngồi bàn thứ tư, trên Nhung một bàn. Đó là lần đầu tiên em và Nhung gặp nhau. Ấn tượng đầu tiên của em về Nhung là cô bạn rất khó ưa và kênh kiệu. Về sau này, Nhung cũng thừa nhận với em là không ưa em trong lần đầu gặp mặt. Em ngồi trên Nhung nhưng gần hai học kỳ của năm học, chúng em không nói với nhau nửa câu, cho đến ngày hôm đấy, cái ngày chỉ còn cách một tuần nữa là nghỉ hè. Hôm đó, Nhung và em được tổ trưởng phân công trực nhật nên cả hai phải đến sớm để trực. Thế nhưng hôm đó Nhung đã đến rất muộn và em phải trực một mình. Chuyện đó làm em vô cùng ấm ức và khó chịu, đến giờ ra chơi, em quay lại nói chuyện với Nhung: – Cậu có biết hôm nay cậu phải trực nhật không? Nhung đang làm bài thì ngước lên nhìn em, sau đó lại cúi xuống vở và điềm nhiên trả lời: -Tớ biết. Có chuyện gì sao Lúc này em đã vô cùng tức giận trước thái độ của Nhung và quát lên với Nhung: -Cậu không có ý thức sao ? Hôm nay được phân trực nhật mà lại đến muộn để người khác phải làm thay mình. Cậu lười nên cố tình đến muộn đúng không? Lúc này Nhung ngẩng đầu dậy nói chuyện với em, giọng cũng tỏ vẻ khó chịu: -Hôm nay tớ để cậu trực thì buổi sau tớ trực bù thay cậu. Cậu không cần phải quát tháo ầm ĩ như thế. -Nếu định trực thay thì sao không tự động nói với tổ trưởng, phải để người ta nhắc mới thèm nói. Không có ý thức gì hết. Nhung không đáp lời em mà cúi xuống quyển vở định làm bài tiếp. Em vì quá bực mình trước thái độ bình tĩnh như không của Nhung nên đã giật quyển vở của Nhung quăng xuống đất. Hành động này vừa hay đã khơi mào cuộc chiến giữa hai đứa bọn em. Nhung không nhặt quyển vở lên mà lấy quyển vở trên bàn của em quăng xuống đất. Em cũng không chịu thua, lấy ngay cái hộp kính tội nghiệp đáp thật mạnh, và Nhung đương nhiên cũng tóm cái hộp bút của em và lẳng ra thật xa. Chúng em vừa ném đồ của nhau vừa gào thét ầm lớp, và thật không may, cô giáo chủ nhiệm của chúng em bước vào. Chúng em bị ở lại sau giờ học và viết bản kiểm điểm, phạt lao động sân trường ba ngày vì gây rối trong lớp. Vậy là cuối giờ buổi học ngày hôm sau, em và Nhung mỗi đứa một cái liềm đi nhổ cỏ, hai đứa lẳng lặng không nói với nhau câu nào. Đang hăng say nhỏ cổ, em bất cẩn xén vào tay và bị chảy máu. Tuy không bị nặng nhưng vết cắt khá sâu. Lúc đó Nhung cũng hoảng nhìn em, hai đứa nhìn nhau rồi không ai bảo ai chạy về phòng y tế. Cô y tế lúc đó lại không có trong phòng, Nhung đã tìm được thuốc khử trùng và đưa cho em, nhưng một tay em bị đau, tay kia lại nắm chặt chỗ cứa nên không thể tự sát trùng, Nhung ra hiệu để em giơ tay ra và sát trùng cho em. Một lúc sau cô y tế quay lại, cô băng bó vết thương cho em và dặn dò một hồi. Sau khi ra khỏi phòng y tế, chúng em quay lại sân trường với đám cỏ vẫn chưa dọn xong. Nhung chạy ra cầm liềm tiếp tục công việc, em cũng định làm tiếp thì Nhung quay ra bảo em cứ ngồi đấy, Nhung sẽ dọn hết. Vì một mình Nhung làm nên công việc xong khá muộn, chúng em cùng nhau trở về. Trên đường đi, em và Nhung bắt đầu nói chuyện với nhau, về sở thích, gia đình, các tiết học trên lớp. Em phát hiện Nhung là một người rất thú vị và vui vẻ. Chúng em nói chuyện rất hợp nhau. Gần về đến nhà, Nhung bảo em: -Xin lỗi đã để cậu phải trực nhật một mình, hôm qua tớ phải dắt em gái đi học nên đến muộn. Em có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, em nói với Nhung -Tớ cũng xin lỗi vì cư xử không tốt với cậu, bỏ qua cho tớ nhé Lúc này, Nhung cười híp mắt làm em cũng cười theo. Chúng em làm bạn với nhau từ đó. Đến bây giờ, em và Nhung vẫn là những người bạn thân thiết, luôn chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, luôn bên nhau những lúc khó khăn gian khó.Mỗi khi nhắc về kỷ niệm ngày hôm đó, chúng em đều cười rộ lên với nhau. Quả là một kỷ niệm khó quên. Em tin rằng tình bạn của chúng em sẽ thật bền chặt và khăng khít. Nhẫn Đông Kể lại một một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạnDánh giá bài viết

Đề bài:

Bài làm

Một trong số những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống chính là tình bạn. Và có lẽ, mỗi người chúng ta sẽ có những kỷ niệm khó phai về những người bạn bên cạnh mình. Em cũng không ngoại lệ.


Em và Nhung là đôi bạn thân cùng chơi với nhau từ nhỏ. Chúng em có rất nhiều kỷ niệm với nhau, nhưng một trong số những kỷ niệm em nhớ nhất là kỷ niệm vào mùa hè năm lớp sáu. Sau khi hoàn thành chương trình học của bậc Tiểu học, em lên bước vào ngôi trường Trung học cơ sở với bao sự bỡ ngỡ và háo hức. Ngày em vào nhận lớp, tất cả các gương mặt đều lạ lẫm và xa lạ.Em được xếp vào ngồi bàn thứ tư, trên Nhung một bàn. Đó là lần đầu tiên em và Nhung gặp nhau. Ấn tượng đầu tiên của em về Nhung là cô bạn rất khó ưa và kênh kiệu. Về sau này, Nhung cũng thừa nhận với em là không ưa em trong lần đầu gặp mặt. Em ngồi trên Nhung nhưng gần hai học kỳ của năm học, chúng em không nói với nhau nửa câu, cho đến ngày hôm đấy, cái ngày chỉ còn cách một tuần nữa là nghỉ hè. Hôm đó, Nhung và em được tổ trưởng phân công trực nhật nên cả hai phải đến sớm để trực. Thế nhưng hôm đó Nhung đã đến rất muộn và em phải trực một mình. Chuyện đó làm em vô cùng ấm ức và khó chịu, đến giờ ra chơi, em quay lại nói chuyện với Nhung:

– Cậu có biết hôm nay cậu phải trực nhật không?

Nhung đang làm bài thì ngước lên nhìn em, sau đó lại cúi xuống vở và điềm nhiên trả lời:

-Tớ biết. Có chuyện gì sao

Lúc này em đã vô cùng tức giận trước thái độ của Nhung và quát lên với Nhung:

-Cậu không có ý thức sao ? Hôm nay được phân trực nhật mà lại đến muộn để người khác phải làm thay mình. Cậu lười nên cố tình đến muộn đúng không?

Lúc này Nhung ngẩng đầu dậy nói chuyện với em, giọng cũng tỏ vẻ khó chịu:

-Hôm nay tớ để cậu trực thì buổi sau tớ trực bù thay cậu. Cậu không cần phải quát tháo ầm ĩ như thế.

-Nếu định trực thay thì sao không tự động nói với tổ trưởng, phải để người ta nhắc mới thèm nói. Không có ý thức gì hết.

Nhung không đáp lời em mà cúi xuống quyển vở định làm bài tiếp. Em vì quá bực mình trước thái độ bình tĩnh như không của Nhung nên đã giật quyển vở của Nhung quăng xuống đất. Hành động này vừa hay đã khơi mào cuộc chiến giữa hai đứa bọn  em. Nhung không nhặt quyển vở lên mà lấy quyển vở trên bàn của em quăng xuống đất. Em cũng không chịu thua, lấy ngay cái hộp kính tội nghiệp đáp thật mạnh, và Nhung đương nhiên cũng tóm cái hộp bút của em và lẳng ra thật xa. Chúng em vừa ném đồ của nhau vừa gào thét ầm lớp, và thật không may, cô giáo chủ nhiệm của chúng em bước vào. Chúng em bị ở lại sau giờ học và viết bản kiểm điểm, phạt lao động sân trường ba ngày vì gây rối trong lớp.

Vậy là cuối giờ buổi học ngày hôm sau, em và Nhung mỗi đứa một cái liềm đi nhổ cỏ, hai đứa lẳng lặng không nói với nhau câu nào. Đang hăng say nhỏ cổ, em bất cẩn xén vào tay và bị chảy máu. Tuy không bị nặng nhưng vết cắt khá sâu. Lúc đó Nhung cũng hoảng nhìn em, hai đứa nhìn nhau rồi không ai bảo ai chạy về phòng y tế. Cô y tế lúc đó lại không có trong phòng, Nhung đã tìm được thuốc khử trùng và đưa cho em, nhưng một tay em bị đau, tay kia lại nắm chặt chỗ cứa nên không thể tự sát trùng, Nhung ra hiệu để em giơ tay ra và sát trùng cho em. Một lúc sau cô y tế quay lại, cô băng bó vết thương cho em và dặn dò một hồi. Sau khi ra khỏi phòng y tế, chúng em quay lại sân trường với đám cỏ vẫn chưa dọn xong. Nhung chạy ra cầm liềm tiếp tục công việc, em cũng định làm tiếp thì Nhung quay ra bảo em cứ ngồi đấy, Nhung sẽ dọn hết. Vì một mình Nhung làm nên công việc xong khá muộn, chúng em cùng nhau trở về. Trên đường đi, em và Nhung bắt đầu nói chuyện với nhau, về sở thích, gia đình, các tiết học trên lớp. Em phát hiện Nhung là một người rất thú vị và vui vẻ. Chúng em nói chuyện rất hợp nhau. Gần về đến nhà, Nhung bảo em:

-Xin lỗi đã để cậu phải trực nhật một mình, hôm qua tớ phải dắt em gái đi học nên đến muộn.

Em có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, em nói với Nhung

-Tớ cũng xin lỗi vì cư xử không tốt với cậu, bỏ qua cho tớ nhé

Lúc này, Nhung cười híp mắt làm em cũng cười theo. Chúng em làm bạn với nhau từ đó.

Đến bây giờ, em và Nhung vẫn là những người bạn thân thiết, luôn chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, luôn bên nhau những lúc khó khăn gian khó.Mỗi khi nhắc về kỷ niệm ngày hôm đó, chúng em đều cười rộ lên với nhau. Quả là một kỷ niệm khó quên.  Em tin rằng tình bạn của chúng em sẽ thật bền chặt và khăng khít.

Nhẫn Đông

0