03/06/2017, 23:02
Kể lại cho bố, mẹ nghe về một câu chuyện cảm động mà em đã gặp ở trường
Hôm nay, tôi về nhà với khuôn mặt buồn rười rượi. Thấy vậy, mẹ hỏi: - Có chuyện gì ở trường hả con? Tôi liền kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động với Hiền, cô bạn thân của tôi suốt năm năm tiểu học. Giờ ra chơi hôm nay, như mọi khi, con xuống căng tin để uống nước. Khi đi qua ...
Hôm nay, tôi về nhà với khuôn mặt buồn rười rượi. Thấy vậy, mẹ hỏi:
- Có chuyện gì ở trường hả con?
Tôi liền kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động với Hiền, cô bạn thân của tôi suốt năm năm tiểu học.
Giờ ra chơi hôm nay, như mọi khi, con xuống căng tin để uống nước. Khi đi qua lớp 6C, con thấy một bạn có mái tóc dài, bị mất cánh tay trái. Khuôn mặt thanh tú vốn trông rất xinh xắn lại có mấy vết thẹo dài trên má. Cặp mắt trong sáng ánh lên niềm tự tin. Đôi mắt ấy vốn thân thuộc cùng với con biết bao nhiêu. Như buột miệng, con gọi: “Hiền ơi!”. Bạn quay lại, cặp mắt sững sờ, rồi chạy lại phía con và gọi to “Trang hả!”. Đúng là Hiền rồi, không thể nào nhầm được, giọng nói, giáng vẻ và nhất là đôi mắt, nhưng sao lại thế này? Chúng con cầm tay nhau, nhưng đúng hơn là con cầm tay phải của Hiền vừa đi vừa nói chuyện. Con nhìn Hiền và hỏi với giọng đày nghi ngại:
- Tại sao cậu lại bị …?
Con chưa nói xong cầu thì Hiền đã cắt ngang:
- Cậu muốn hỏi tớ tại sao lại mất một cánh tay, đúng không?
Con gật gù, rồi Hiền kể:
- Mùa hè năm ngoái, gia đình tớ đi picnic ở Côn Sơn. Nhưng một tai nạn bất ngờ đã đổ ập xuống. Khi về, bố mẹ, tớ và em trai đã bị hai thanh niên say rượu đua xe đâm phải. Kết quả là mẹ tớ và em tớ đã ra đi vĩnh viễn. Bố tớ mất đôi chân, còn tớ thì … như thế này đây. Kể đến đây Hiền bỗng dừng lại, hai hàng nước mắt chảy dài. Cặp mắt long lanh bổng buồn thăm thẳm. Con cũng suýt khóc và hỏi:
- Cuộc sống của cậu hiện nay như thế nào?
Hiền ngừng khóc và kể tiếp:
- Lúc nghe tin mẹ và em trai đã ra đi thì bầu trời như sụp đổ trước mắt mình. Tớ rụng rời chân tay. Suốt một thời gian mình như kẻ mất hồn. Sống không ra sống, chết không ra chết. Nhưng cũng trong thời gian đó nhờ có những người thân yêu bên cạnh như cô chủ nhiệm, các bạn trong lớp và nhất là bố tớ - người còn mất mát nhiều hơn mình luôn động viên, an ủi nên mình dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Sau mấy tháng điều trị, tớ ra viện. Tớ lại đi học. Lúc đầu các bạn nhìn tớ như thấy con quái vật một tay với mấy vết thẹo trên mặt. Nhưng sau khi biết được hoàn cảnh của tớ, các bạn đã ủng hộ, giúp đỡ trong việc học tập rất nhiều. Sáng tớ đi học còn chiều tớ phụ dì tớ bán bánh chuối ở gần trường.
Nghe xong câu chuyện, con rất cảm động và khâm phục ý chí của bạn Hiền. Giờ ra chơi đã hiết, con chào Hiền và trở lại lớp.
Mẹ nghe xong chuyện cũng rất buồn. Mẹ nói:
- Hiền quả là một cô bé có nghị lực. Con hãy nhìn bạn mà noi gương, cố gắng học tập tốt nhé. Hôm nào con rủ bạn đến nhà mình chơi.
Qua câu chuyện này, mình cũng muốn nhắc các bạn: Hãy tuân thủ luật lệ an toàn giao thông, để không xảy ra sự việc đáng tiếc giống bạn Hiền của mình nhé!
Tôi liền kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ bất ngờ và cảm động với Hiền, cô bạn thân của tôi suốt năm năm tiểu học.
Giờ ra chơi hôm nay, như mọi khi, con xuống căng tin để uống nước. Khi đi qua lớp 6C, con thấy một bạn có mái tóc dài, bị mất cánh tay trái. Khuôn mặt thanh tú vốn trông rất xinh xắn lại có mấy vết thẹo dài trên má. Cặp mắt trong sáng ánh lên niềm tự tin. Đôi mắt ấy vốn thân thuộc cùng với con biết bao nhiêu. Như buột miệng, con gọi: “Hiền ơi!”. Bạn quay lại, cặp mắt sững sờ, rồi chạy lại phía con và gọi to “Trang hả!”. Đúng là Hiền rồi, không thể nào nhầm được, giọng nói, giáng vẻ và nhất là đôi mắt, nhưng sao lại thế này? Chúng con cầm tay nhau, nhưng đúng hơn là con cầm tay phải của Hiền vừa đi vừa nói chuyện. Con nhìn Hiền và hỏi với giọng đày nghi ngại:
- Tại sao cậu lại bị …?
Con chưa nói xong cầu thì Hiền đã cắt ngang:
- Cậu muốn hỏi tớ tại sao lại mất một cánh tay, đúng không?
Con gật gù, rồi Hiền kể:
- Cuộc sống của cậu hiện nay như thế nào?
Hiền ngừng khóc và kể tiếp:
- Lúc nghe tin mẹ và em trai đã ra đi thì bầu trời như sụp đổ trước mắt mình. Tớ rụng rời chân tay. Suốt một thời gian mình như kẻ mất hồn. Sống không ra sống, chết không ra chết. Nhưng cũng trong thời gian đó nhờ có những người thân yêu bên cạnh như cô chủ nhiệm, các bạn trong lớp và nhất là bố tớ - người còn mất mát nhiều hơn mình luôn động viên, an ủi nên mình dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Sau mấy tháng điều trị, tớ ra viện. Tớ lại đi học. Lúc đầu các bạn nhìn tớ như thấy con quái vật một tay với mấy vết thẹo trên mặt. Nhưng sau khi biết được hoàn cảnh của tớ, các bạn đã ủng hộ, giúp đỡ trong việc học tập rất nhiều. Sáng tớ đi học còn chiều tớ phụ dì tớ bán bánh chuối ở gần trường.
Nghe xong câu chuyện, con rất cảm động và khâm phục ý chí của bạn Hiền. Giờ ra chơi đã hiết, con chào Hiền và trở lại lớp.
Mẹ nghe xong chuyện cũng rất buồn. Mẹ nói:
- Hiền quả là một cô bé có nghị lực. Con hãy nhìn bạn mà noi gương, cố gắng học tập tốt nhé. Hôm nào con rủ bạn đến nhà mình chơi.
Qua câu chuyện này, mình cũng muốn nhắc các bạn: Hãy tuân thủ luật lệ an toàn giao thông, để không xảy ra sự việc đáng tiếc giống bạn Hiền của mình nhé!