Kể lại câu chuyện Một bữa no theo lời kể cháu gái bà cụ
Đề: Em hãy kể lại chuyện “Một bữa no” theo lời kể và con mắt nhìn của cháu gái bà cụ.''Mấy tháng đầu sau khi bán tôi, bà tôi cũng thường xuyên đến thăm tôi, mấy tháng sau thưa dần, rồi thưa hẳn. Bỗng một hôm tôi đang bế con bà Phó...'' Bài làm “Ôi con ơi là con ơi, con ...
Đề: Em hãy kể lại chuyện “Một bữa no” theo lời kể và con mắt nhìn của cháu gái bà cụ.''Mấy tháng đầu sau khi bán tôi, bà tôi cũng thường xuyên đến thăm tôi, mấy tháng sau thưa dần, rồi thưa hẳn. Bỗng một hôm tôi đang bế con bà Phó...''
Bài làm
“Ôi con ơi là con ơi, con bỏ mẹ một mình như thế này hả con... ”. Đấy, lại đến lúc bà tôi hò' bô" tôi rồi đấy. Cứ đến buổi đêm bà tôi lại rên rỉ, nghe mà 'não cả ruột.
Từ hồi bô" tôi chết di và mẹ tôi giao tôi cho bà nội, bà tôi cứ ngồi mà than thở, hết kêu bô lại kêu đến mẹ tôi và cuối cùng lại quay sang than phiền về tôi. Mà nào tôi có biết bố mẹ tôi như thế nào đâu. Tôi nghe bà tôi kể là bố mẹ tôi để tôi lại cho bà hồi tôi có năm tuổi. Đến một hôm, buổi tối, bà tưởng tôi đã ngủ say liền nói với bà hàng xóm là bà sẽ bán tôi đi để lấy tiền cải mả cho bố tôi và còn thừa thì lấy vốn để đi buôn. Tôi sợ quá liền nhỏm dậy xin bà đừng bán tôi đi nhưng bà tôi bảo sẽ luôn luôn đến thăm nên tôi cũng đỡ sọ' phần hào và lại nằm xuống ngủ.
Mấy tháng đầu sau khi bán tôi, bà tôi cũng thường xuyên đến thăm tôi, mấy tháng sau thưa dần, rồi thưa hẳn. Bỗng một hôm tôi đang bế con bà Phó thì thấy bà đi sau bà Phó. Tôi vui quá, tôi mừng quá, tôi níu lấy bà tôi, nhưng bà Phó nhìn tôi đâm ra tôi sợ, tôi không dám xoắn xuýt với bà tôi nữa. Tôi dắt bà tôi ra đầu nhà, bây giờ tôi mới được nhìn kĩ bà tôi, da bà xanh xao, nhăn nheo, người gầy, mắt mờ. Tôi hỏi bà tại sao, bà bảo vì đói. Vì thỉnh thoảng bà Phó cho tôi ít tiền nên tôi có một số tiền nhưng chẳng được bao nhiêu. Tôi lấy vài xu đưa cho bà tồi ăn quà và để bà tôi về vì tôi không muôn bà bị người ta dè bỉu. Nhưng bà lại không nghe tôi, cứ ở lại. Lúc này bà Phó gọi tôi lên dọn bát đĩa để ăn cơm là bà cũng lên và vào nhà, bà ngồi xuống một chỗ để đợi ăn cơm. Đó là một bữa ăn buồn tẻ, bất đắc dĩ, bà Phó nhìn bà tôi bằng con mắt nẩy lửa, cứ nhìn vào mắt bà Phó cũng biết bà ta bực đến mức nào nhưng bà tôi mải ăn nên có biết đâu. Mà tại sao bà tôi lại làm như thế nhỉ? Bà có biết người ta khinh bà như thế nào không? Vì thế nên hễ bà cứ nói câu gì là lại bị bà Phó mắng át đi.
Đến chiều bà tôi mới về. Rồi bẵng đi hơn một tháng chẳng nhận được tin gì của bà tôi. Bỗng một hôm tôi thấy bà Phó nói rằng bà tôi dã chết, từ khi mà bà tôi ăn ở đây rồi về bà bị đau bụng rồi bà chết no. Không biết có phải như thế không, nhưng tôi chỉ biết là từ nay tôi không còn họ hàng thân thuộc nữa, không còn một ai cả...