Kể lại câu chuyện gặp gỡ nhân vật cổ tích
“Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi...” Em thường được bước vào giấc mơ trong lời kể dịu dàng của bà, của mẹ. Rồi chẳng biêt tự bao giờ em đã yêu cô Tấm, anh Khoai... Trăng đêm nay sáng quá, gió nhè nhẹ thổi, nằm bên cạnh bà, em thiu thiu ngủ... Cô Tâm hiện ve xinh đẹp, hiền từ. Em như ...
“Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi...” Em thường được bước vào giấc mơ trong lời kể dịu dàng của bà, của mẹ. Rồi chẳng biêt tự bao giờ em đã yêu cô Tấm, anh Khoai...
Trăng đêm nay sáng quá, gió nhè nhẹ thổi, nằm bên cạnh bà, em thiu thiu ngủ... Cô Tâm hiện ve xinh đẹp, hiền từ. Em như khổng tin vào mắt mình. Cô Tấm mà em mơ ước được gặp bấy lâu nay đang ngồi nhặt thóc ngoài hiên. “Từng ấy thóc thế kia thì nhặt đến bao giờ mới xong!”, em thầm nghĩ. Bước lại gần, em khẽ chào chị, trong lòng vẫn còn thăc mắc:
- Em chào chị, chị Tấm ơi, chị đang nhặt thóc phải không?
Nước mắt tràn trề, chị quay lại:
- Chào em, em đến tự bao giờ thế? Chị buồn lắm vì không được đi xem hội. Từ bé đến giờ chị chưa lần nào được đi cả!
- Chị đừng khóc nữa, chị phải nhặt thóc đúng không? Em sẽ giúp chị!
Em ngồi xuống cùng nhặt thóc với chị. “Mẹ con cô Cám đáng ghét quá”, em nghĩ thầm. Quả thực giờ đây em mới thấy sự độc ác của họ. Em an ủi chị Tấm:
- Hai chị em cùng nhặt thóc với nhau, cũng vui đấy chứ phải không chị?
Chị Tấm vẫn khóc, hình như tất cả sự uất ức đang trào dâng trong chị. Vừa lúc đó, một đám mây hồng xuất hiện, ông Bụt bước xuống trong ánh hào quang. Em vừa vui, vừa cảm thấy ngỡ ngang. Chị Tấm cung vậy, chị lau nừớc mắt ngạc nhiên. “Con chào cụ!”, em cũng lí nhí: “Con chào cụ ạ!”. Ông Bụt mỉm cười hiền từ. ông gọi mọt đàn chim sẻ xuống nhặt thóc gỉúp chị Tấm, chỉ trong chốc lát thóc được nhặt xong, chị Tấm được đi xem hội. Em cảm thấy vui lây, thầm nhủ: “Chị Tấm ơi! Ém cầu mong cho chị luôn gặp những điều tốt lành nhất”. Chị Tấm bỗng quay lại:
- Em bé ơi, chị đi đây, tạm biệt nhé! Đến một lúc nào đó chị lại về thăm em, cám ơn em đã đến thăm chị!
Em nghĩ miên man, đến lúc ngẩng lên không thấy ai nữa, chỉ có lũ chim non đang ríu rít. Em tạm biệt ngôi nhà, ra giếng thăm ca bống rồi lại tiếp tục đi. Không xa lắm, một khu rừng rậm rạp đã hiện ra trước mắt em. Ki lạ quá! Không biết là nơi nào! Em nhìn chung quanh chỉ thấy tre nứa chen chúc nhau. Bỗng nhiên: “Hu! Hu!... Trời ơi là trời”, tiếng khóc của ai đó nghe tội nghiệp quá!... Biết đâu, biết đâu... lại là của anh Khoai? “Mấy cây tre đang ở đây cơ mà...”, em thốt lên:
- Ô! Đúng rồi, anh Khoai đây rồi!
Anh ấy đang lo lắng vì chưa tìm thấy cây tre trăm đô't. Em bước lại gần trò chuyện cùng anh Khoai. Anh vừa khóc vừa kể lại chuyện cho em nghe:
- Anh mến cô út từ lâu lắm rồi, cô ấy thật hiền lành dễ thương, hay giúp đỡ mọi người lắm. Nếu gặp, chắc chắn em sẽ yêu quý cô ấy ngay thôi.
- Em tin là thế, nhưng anh đừng khóc nữa, rồi anh sẽ tìm thấy cây tre thôi.
Anh Khoai vẫn buồn và cố mỉm cười với em: “Cảm ơn em, bây giờ anh phải đi thôi”. Anh lầm lũi bước đi, gánh môt gánh đốt tre. Bất giác nước mắt em trào ra, thương anh Khoai qua. Nhưng em cũng biết rằng chắc chắn anh sẽ được giúp đỡ, những người hiền lành luôn gặp điều kì diệu mà! Gió mát ùa đến, thổi tóc em bay bay... lau nước mắt, em đi theo con đường mòn trong rừng. Xung quanh em, chim chóc hót ríu rít, hoa thơm ngát, nhắm mắt lại, em mơ ước: “Giờ mình chỉ muốn gặp vợ chồng anh Sọ Dừa thôi! Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì?” Mổ mat ra, chợt “bịch”, em vấp phải cái cột tre đau điếng. Đúng như em mong đợi vợ chồng anh Sọ Dừa kia rồi, đang mải mê CUOC vườn. Anh chị ngẩng lên:
- Cơn gió nào đưa em đến đây vậy cô bé?
Anh vẫn đưa cuốc đều đặn, nghe phầm phập vào đất. Em mỉm cười: “Ớ đây thích quá nhỉ!”.
Chị Ba ngừng tay khẽ hỏi: “Em ăn bánh nhé? Sau đó ởđây chơi cho vui được không?” Em trả lời:
- Ước gì em cứ được ở đây mãi, nhưng chắc chắn là không được đâu.
Miếng bánh thơm ngọt như tan ra trong miệng em, vợ chồng anh Sọ Dừa hạnh phúc quá. Đúng là J>hải tìm hiểu thì mới biết được con người họ, không nên “nhìn mặt mà bat hình dong”. Anh Sọ Dừa hiền lành thì dĩ nhiên được hóa thành anh thanh niên vạm vỡ, khoe mạnh như ngày hôm nay thôi, chẳng có gì lạ cả.
Lúc này mặt trời đã gần đi về phía dãy núi rồi, em tarn biệt anh chị Sọ Dừa để ra về. Thật tuyệt diệu, một ngày đáng ỵêu quá! Em tung tăng bữớc trên đường. Không hiểu sao, em cứ chắc chắn rằng con đường đay hoa thơm sẽ dẫn em về tới nhà! Và những người hiền lành cho dù có ở đâu cũng sẽ gặp may mắn. Còn cái ác, tất nhiên sẽ bị trừng trị như mẹ con Cám, phú ông... Em tự hứa sẽ không bao giờ quên được điều đó, không bao giờ quên ngày hôm nay và nhẩm đọc: “Tôi yêu truyện cổ nước tôi”.
Bỗng tiếng bà tôi vang lên: “Này cháu, dậy đi thôi”. Tôi mở mắt choàng tỉnh, nhất định tôi sẽ kể giấc mơ cho bà tôi nghe.