25/05/2018, 07:38

Hệ mặt trời (Cấu trúc và chuyển động)

Quan niệm của Aristotle về vũ trụ (384(322 TCN) Aristotle là một nhà triết học vĩ đại thời cổ. Những tư tưởng của ông có ảnh hưởng sâu sắc đến nhiều thế hệ. Mặc dù ở thời ông người ta không sử dụng toán học và tiến hành thí nghiệm nhưng ông ...

Quan niệm của Aristotle về vũ trụ (384(322 TCN)

Aristotle là một nhà triết học vĩ đại thời cổ. Những tư tưởng của ông có ảnh hưởng sâu sắc đến nhiều thế hệ. Mặc dù ở thời ông người ta không sử dụng toán học và tiến hành thí nghiệm nhưng ông vẫn được coi là cha đẻ của vật lý với tác phẩm “Vật lý học”. Theo ông vũ trụ được cấu thành bởi 4 yếu tố cơ bản là: đất, nước, không khí và lửa. Mỗi nguyên tố đều có vị trí tự nhiên trong vũ trụ. Vị trí tự nhiên của đất là địa cầu, trung tâm bất động của vũ trụ (Qua quan sát nguyệt thực thời này người ta đã biết Trái đất không phải là dĩa bẹt mà có hình cầu). Vị trí tự nhiên của nước là phần khối cầu bao bọc ngoài địa cầu. Vị trí tự nhiên của không khí và lửa là hai phần khối cầu bọc ngoài. Mặt cầu ngoài cùng là giới hạn vị trí của lửa, có gắn các sao bất động, đó là giới hạn của vũ trụ. Mỗi nguyên tố khi bị cưỡng bức rời khỏi vị trí tự nhiên đều có xu hướng trở về vị trí tự nhiên cũ. Thế giới từ Mặt trăng trở lên là của trời, là thế giới linh thiêng. Chuyển động tự nhiên của các thiên thể ở đây là chuyển động tròn, vì đường tròn là hoàn thiện nhất. Thế giới dưới Mặt trăng là thế giới trần tục nên chuyển động là đường thẳng, một đường không hoàn thiện. Tất cả các thiên thể đều có dạng hình cầu ( một hình dạng hoàn thiện. Vũ trụ đã tồn tại và sẽ tồn tại mãi, vĩnh hằng, bất biến. Theo ông thì không có chân không và vật nặng rơi tự do nhanh hơn vật nhẹ.

Như vậy từ các truyền thuyết sơ khai về vũ trụ đến Aristotle vũ trụ đã có tâm là Trái đất với các định luật cơ học được hiểu một cách trực quan, thiếu chính xác.

Hệ địa tâm Aristotle

Hệ địa tâm của Ptolemy

Tới thế kỷ III TCN Thiên văn bắt đầu tách thành một khoa học riêng biệt. Các nhà Thiên văn đã thực hiện các quan sát về chuyển động của các hành tinh (Xem lại phần nhập môn) . Họ đưa ra lý thuyết về nội luận, ngoại luận và tâm sai. Ptolemy (87(165) đã hoàn chỉnh các lý thuyết đó và xây dựng một mô hình vũ trụ gồm Mặt trời, Mặt trăng, các hành tinh: Thủy, Kim, Hỏa, Mộc, Thổ và Trái đất theo trật tự sau (trong tác phẩm “Almagest”):

  • Trái đất nằm yên ở trung tâm vũ trụ.
  • Giới hạn của vũ trụ là một vòm cầu trên có gắn các sao. Vòm cầu này quay đều quanh một trục xuyên qua Trái đất.
  • Mặt trăng, Mặt trời chuyển động đều quanh Trái đất cùng chiều với chiều quay của vòm cầu nhưng với chu kỳ khác nhau nên chúng dịch chuyển đối với các sao.
  • Các hành tinh chuyển động đều theo những vòng tròn nhỏ (Epicycle: Nội luận); tâm của vòng tròn nhỏ này chuyển động theo các vòng tròn lớn (deferent: ngoại luận) quanh Trái đất. Có thể tâm của vòng tròn lớn lệch khỏi Trái đất ( nó có tâm sai (eccentric).
  • Trái đất, Mặt trời, tâm vòng tròn nhỏ của Kim tinh, Thủy tinh luôn nằm trên một đường thẳng.

Như vậy mô hình vũ trụ địa tâm của Ptolemy thỏa mãn cho việc giải thích chuyển động nhìn thấy của thiên thể trên thiên cầu. Đồng thời nó phù hợp với kinh thánh về sự sáng tạo ra thế giới của Chúa trong 6 ngày, với Trái đất là trung tâm. Vì vậy thuyết địa tâm Ptolemy được giáo hội tán đồng và tồn tại cả ngàn năm.

Hệ địa tâm Ptolemy

Theo quan điểm cơ học về sự tương đối của chuyển động ta có thể chọn vật bất kỳ làm mốc tọa độ, cho nó đứng yên và so sánh sự chuyển động của vật khác đối với nó. Nếu ta chọn đúng thì việc tính toán, quan sát được dễ dàng. Ở đây Ptolemy đã gắn tâm của hệ với Trái đất. Đó là một việc làm không khôn ngoan nếu không nói là sai lầm, vì nó đưa đến những tính toán phức tạp, rối rắm. Các tu sĩ đã từng phải thốt lên khi học nó: “Tại sao Chúa lại sáng tạo ra một mô hình phiền toái đến thế”.

Mặc dù có nhiều phiền toái nhưng do được Giáo hội ủng hộ, mô hình Hệ địa tâm Ptolemy vẫn tồn tại nhiều thế kỷ. Nó đã khiến khoa học dậm chân tại chỗ. Nhiều nhà khoa học đã nghi ngờ về tính xác thực của nó. Nhưng trước thế lực Nhà thờ chưa ai dám nêu ra một giả thuyết khác. Mãi đến thời đại Phục hưng, vào thế kỷ 16 Nicolaus Copernicus, một nhà khoa học BaLan, mới dũng cảm vạch ra chân lý. Tuy vậy, trong những năm dài của cuộc đời, ông vẫn phục vụ nhà thờ với với cương vị thư ký và bác sĩ, trong sự che chở của ông bác là giáo chủ. Ông đã tham gia nhiều hoạt động xã hội, đã đi xuất dương du lịch học hỏi nhiều. Nhưng vốn yêu thích thiên văn và toán học, ông đã miệt mài nghiên cứu bầu trời trong những điều kiện hết sức khó khăn và bằng những dụng cụ thô sơ ông vẫn thu được những kết quả khá chính xác. Chỉ đến những ngày cuối đời ông mới dám công bố kết quả nghiên cứu của mình trong cuốn sách “De Revolutionibus orbis um coeleftium” (Về sự quay của Thiên cầu) để tránh sự trả thù của giáo hội. Hệ Nhật tâm Copernicus ra đời mở đầu cho cuộc cách mạng trong nhận thức của con người về vũ trụ. Mặc dù vẫn phải dùng các khái niệm nội luận, ngoại luận, tâm sai như Ptolemy nhưng Copernicus đã có khái niệm về tính tương đối của chuyển động. Ông đã nhận thấy việc Trái đất quay quanh Mặt trời là cái có thật, việc Trái đất đứng yên chỉ là ảo ảnh. Ông chỉ rõ:

  • Mặt trời là trung tâm của vũ trụ.
  • Các hành tinh (Thủy, Kim, Trái đất, Hỏa, Mộc, Thổ) chuyển động đều quanh Mặt trời theo qũi đạo tròn, cùng chiều và gần như ở trong cùng một mặt phẳng. Càng ở xa Mặt trời chu kỳ chuyển động của hành tinh càng lớn.
  • Trái đất cũng là một hành tinh chuyển động quanh Mặt trời, đồng thời tự quay quanh một trục xuyên tâm.
  • Mặt trăng chuyển động tròn quanh Trái đất (Vệ tinh của Trái đất).
  • Thủy tinh, Kim tinh ở gần Mặt trời hơn Trái đất (có quĩ đạo chuyển động bé hơn) Hỏa tinh, Mộc tinh, Thổ tinh có qũi đạo lớn hơn (ở xa Mặt trời hơn).

    Vậy cấu trúc của hệ là gồm Mặt trời ở tâm và các hành tinh theo thứ tự xa dần là: Thủy, Kim, Trái đất, Hỏa, Mộc, Thổ.

  • Ở một khoảng rất xa là mặt cầu có chứa các sao bất động. HệNhật tâm Copernicus
  • Mặc dù còn nhiều điểm thiếu chính xác cần phải hoàn thiện Copernicus đã đưa ra một mô hình đúng đắn về hệ Mặt trời. Cho đến nay người ta đã hoàn toàn công nhận nó. Nhưng cuộc đấu tranh để khẳng định chân lý này đã phải kéo dài hàng chục năm với sự dũng cảm hy sinh của nhiều nhà khoa học thời bấy giờ.

Sau Copernicus là thời kỳ tranh luận dữ dội về vị trí của Trái đất và Mặt trời. Tycho Brahe, một nhà Thiên văn giàu có xứ Đan mạch đã bỏ gần 30 năm trời quan sát và ghi chép rất kỹ về chuyển động của các hành tinh, hy vọng đó sẽ là cơ sở kiểm tra lý thuyết. Ông chết đi để lại toàn bộ số liệu cho cộng sự của mình là Kepler, một nhà thiên văn và toán học Đức xử lý. Qua nhiều lần tính toán, thử đi thử lại, Kepler thấy nếu coi hành tinh chuyển động đều trên qũi đạo tròn thì sẽ không khớp với số liệu. Ông cho là số liệu không thể sai được, mà hệ nhật tâm Copernicus là chưa chính xác. Ông đã bổ sung bằng 3 định luật sau:

* Định luật 1: Định luật về qũi đạo: Các hành tinh chuyển động trên qũi đạo hình elip với Mặt trời tại một tiêu điểm.

Khi hành tinh chuyển động theo đường tròn thì nó luôn cách đều tâm (Mặt trời). Nhưng nếu nó chuyển động theo hình elip với Mặt trời ở tại một tiêu điểm thì có lúc nó ở gần Mặt trời, có lúc nó ở xa. Điểm gần nhất gọi là điểm cận nhật (Perihelion: P), điểm xa nhất gọi là viễn nhật (Aphelion: A). Khoảng cách trung bình từ Trái đất đến Mặt trời được gọi là một đơn vị thiên văn (1AU≈150.000.000km).

Độ sai khác giữa đường tròn và elip được xác định bởi tâm sai e. Qũi đạo chuyển động của các hành tinh có tâm sai tương đối nhỏ nên có thể coi là tròn.

Xét biểu thức toán học của định luật này:

Elip

0 : tâm elip

F, F’ : tiêu điểm, Mặt trời tại F H : hành tinh

r : bán kính vectơ của hành tinh trong hệ tọa độ cực tâm F

φ : góc xác định vị trí H trong hệ tọa độ cực tâm F

0A = a = bán trục lớn

0B = b = bán trục nhỏ

A : điểm viễn nhật; P : điểm cận nhật

rc = khoảng gần nhất = a (1(e)

rv = khoảng xa nhất = a (1+ e)

Cách vẽ Elip trên giấy :

Tại tâm 0 vẽ 2 đường tròn bán kính a và b

kẻ xyo bất kỳ cắt đường tròn nhỏ tại R, lớn tại Q, từ R kẻ rr’//0A, từ Q kẻ qq’/0B

2 đường này cắt nhau tại một điểm. Đó là một điểm của lip. Cứ thế xác định các điểm khác.

Từ B quay một cung bán kính bằng 0A cắt 0a tại F và F’ là hai tiêu điểm của elip.

Cách vẽ trên bảng: Elip có tính chất là tổng khoảng cách từ một điểm bất kỳ trên elip đến 2 tiêu là không đổi nên có thể áp dụng để vẽ hình: Tại 2 tiêu đóng 2 đinh. Cột một sợi dây cố định vào 2 điểm đó. Luồn phấn theo dây và quay sẽ tạo thành elip (hình 8)

Biểu thức toàn học của định luật 1 là phương trình đường elip trong hệ tọa độ cực:

* Định luật 2: Định luật về tốc độ diện tích

Đường nối giữa một hành tinh với Mặt trời (bán kính vectơ của hành tinh) quét những diện tích bằng nhau trong những khoảng thời gian bằng nhau. Hay : Tốc độ diện tích mà bán kính vectơ của hành tinh quét được là một hằng số

Diện tích mà bán kính vectơ r quét trong khoảng thời gian (t rất gần với diện tích của tam giác FTT’ có đáy là TT’, đường cao FT’. Diện tích đó là bằng : ĉ

∆φ : Góc mà bán kính vectơ quét được trong quãng thời gian ∆t. Khi ∆t càng nhỏ thì diện tích tam giác càng gần với diện tích mà bán kính vectơ quét. Ta có :

Tốc độ diện tích là :

Biểu thức toán học của định luật 2 là:

- Theo định luật này thì hành tinh sẽ không chuyển động đều trên qũi đạo. Trên hình ta thấy diện tích FH1H2 = FH3H4. Do đó cung H1H2 > H3H4, hay vận tốc của hành tinh ở cận điểm lớn hơn ở viễn điểm (với cùng ∆t). Nếu gọi v là vận tốc chuyển động tròn của hành tinh, vc: vận tốc tại cận điểm; vv: vận tốc tại viễn điểm thì:

Với Trái đất v ≈ 29,8 km/s

- Sau một chu kỳ chuyển động T hành tinh sẽ quét được toàn bộ elip, tức diện tích elip là πab. Vậy hằng số C sẽ là

* Định luật 3 : Định luật về chu kỳ

Bình phương chu kỳ chuyển động của hành tinh tỷ lệ với lập phương bán trục lớn qũi đạo của nó.

Giả sử với hành tinh 1 ta có :

Với hành tinh 2 là:

Với hành tinh 3 thì

(với a : bán trục lớn; T : chu kỳ)

thì ta có tỷ lệ sau :

Trong đó K là hằng số, hay hệ số tỷ lệ.

Nếu lấy bán trục lớn qua đơn vị thiên văn (AU), lấy chu kỳ bằng chu kỳ chuyển động của Trái đất quanh Mặt trời (T = 1 năm) thì K = 1

Khi đó T2 = a3

- Như vậy hành tinh ở càng xa Mặt trời (a lớn) thì càng chuyển động chậm (T lớn).

- Trong công thức này không có tâm sai nên dù hành tinh có quĩ đạo dẹt thế nào đi nữa, chỉ cần bán trục lớn không đổi thì chu kỳ chuyển động của nó cũng không đổi.

Nhận xét: Như vậy Kepler đã hiệu chỉnh qũi đạo chuyển động của các hành tinh quanh Mặt trời một cách khá đúng đắn. Tuy nhiên, cũng như Copernicus ông không giải thích được nguyên nhân của chuyển động. Điều này phải đợi đến Newton. Nhưng trước tiên phải điểm qua công lao to lớn của Galileo đối với thiên văn và cơ học nói chung.

Không thể không nhắc tới Galileo trong giáo trình thiên văn được. Vì chính ông là người góp công đầu cho việc xây dựng nền thiên văn hiện đại. Ông là người đầu tiên trong lịch sử biết sử dụng các dụng cụ quang học vào việc quan sát bầu trời. Nhờ sự phóng đại của nó mà tầm nhìn của con người được nâng lên rất nhiều. Đó là ngày 7(01(1610, ngày mở đầu cho kỷ nguyên mới của Thiên văn, ngày Galileo dùng ống nhòm có độ phóng đại hơn 1000 lần để quan sát bầu trời. Ông đã thấy Mặt trăng có các vết lồi lõm (mỏm núi, miệng núi lửa) như dưới Trái đất chứ không hoàn hảo, linh thiêng như Aristotle quan niệm. Ông còn thấy được các vệ tinh của sao Mộc. Ông nhìn thấy Ngân hà không phải là một dải liên tục mà là tập hợp rất nhiều sao. Ông thấy sao Kim cũng thay đổi hình dạng (tuần sao) giống như Mặt trăng (tuần trăng). Tất cả những kết quả đó làm giàu thêm hiểu biết về hệ Mặt trời và vũ trụ.

Nhưng ngoài ra Galileo còn có những đóng góp rất quan trọng cho vật lý. Từ năm 25 tuổi ông đã làm thí nghiệm với vật rơi tự do có trọng lượng khác nhau. Từ đó ông bác bỏ ý kiến của Aristotle là vật nặng rơi nhanh hơn vật nhẹ. Những thí nghiệm đơn giản của Galileo có thể coi là là mở đầu cho khoa học thực nghiệm. Trong cuốn sách “Đối thoại về hai hệ thống thế giới: hệ Ptolemy và hệ Copernicus”, ông đã công khai ủng hộ tư tưởng Copernicus, mạnh mẽ đả phá nhưng sai lầm của Aristotle (tồn tại đã trên 2000 năm) và đề ra những nguyên lý cơ bản cho Cơ học. Phân tích chuyển động của hòn bi trên mặt phẳng Galileo đã chỉ ra nguyên lý quán tính (mà sau này Newtơn phát biểu thành định luật 1), chỉ ra nguyên nhân của việc duy trì quán tính là gia tốc bằng không hay “vật chịu tác dụng khử lẫn nhau của các vật khác”; tức ông đã nhìn thấy mối liên hệ giữa gia tốc và lực. (Aristotle cho rằng tác dụng lực làm thay đổi vị trí). Ông bác bỏ lập luận của phái Aristotle cho rằng nếu Trái đất quay thì những vật gắn không chặt với Trái đất sẽ bị trôi theo ngược chiều quay bằng nguyên lý quán tính. Tác phẩm của ông toát ra tinh thần của các nguyên lý cơ bản của cơ học mà những nhà bác học thế hệ sau đặt tên là nguyên lý tương đối Galileo, phép biến đổi Galileo. Đó là những nguyên lý cơ bản của cơ học cổ điển (xem Lương Duyên Bình ( Vật lý đại cương tập 1). Ông là người nhiệt tình khẳng định thuyết Nhật tâm Copernicus dù bị Nhà thờ xét xử, giám sát chặt chẽ. Ông là biểu tượng cho sức mạnh không thể bị khuất phục của khoa học.

Các vấn đề về chuyển động của các thiên thể chỉ được sáng tỏ sau Newton. Ông chính là người khai sinh môn cơ học thiên thể trong Thiên văn. Đồng thời, trong quá trình hoàn thiện các dụng cụ quang học để quan sát bầu thời ông đã khai sinh môn quang hình. Newton là nhân vật vĩ đại nhất trong khoa học. Tư tưởng của ông ảnh hưởng rất mạnh mẽ lên Thế giới quan của loài người trong suốt một chặng dài lịch sử. Ta sẽ đi sâu vào các định luật Newton để giải thích chuyển động của các thiên thể.

Ba định luật cơ học của Newton

  1. Định luật 1 : Về quán tính

    Mọi vật sẽ đứng yên hay chuyển động thẳng đều nếu không có lực tác dụng vào nó. Hay: Chất điểm cô lập bảo toàn trạng thái chuyển động của nó.

    Trong định luật này ta cần chú ý đến vấn đề hệ qui chiếu. Hệ qui chiếu mà trong đó định luật 1 là đúng gọi là hệ qui chiếu quán tính

    Người ta cho rằng đó là hệ qui chiếu có gốc ở tâm Mặt trời và ba trục hướng tới ba ngôi sao cố định (Hệ qui chiếu Copernicus). Còn hệ qui chiếu gắn với Trái đất thì sao? Ta sẽ xét trong phần Trái đất. Trong các quan sát thiên văn vấn đề hệ qui chiếu và tính tương đối của chuyển động là rất quan trọng, ta cần chú ý.

  2. Định luật 2 : Lực và gia tốc

    Phát biểu cho chất điểm ở trạng thái chịu tác dụng của lực bên ngoài.

    - Gia tốc mà vật hay chất điểm thu được dưới tác dụng của tổng hợp lực bên ngoài tác dụng vào nó tỷ lệ thuận với lực tác dụng đó và tỷ lệ nghịch với khối lượng của nó.

    Như vậy Newton để chỉ ra được nguyên nhân của sự chuyển động hay ông đã khai sinh môn Động lực học.

    - Định luật 2 còn được gọi là phương trình cơ bản của cơ học.

    (1)

    - Hay có thể phát biểu như một định lý về động lượng.

    Trong đó m khối lượng của chất điểm

    : là một đại lượng vật lý đặc trưng cho chuyển động về mặt động lực học, chỉ khả năng truyền động, gọi là động lượng.

    Phương trình này gọi là phương trình cơ bản của động lực học chất điểm và có thể phát triển như sau: Độ biến thiên động lượng của chất điểm trong một đơn vị thời gian bằng lực tác dụng lên nó.

    Hay độ biến thiên của động lượng từ K1 đến K2 trong khoảng thời gian từ t1 đến t2 là:

    Đại lượng F dt gọi là xung lượng của lực, đặc trưng cho tác dụng lực theo thời gian.

    Định luật 2 sẽ phát biểu: Độ biến thiên động lượng của chất điểm theo thời gian bằng xung lượng của lực tác dụng lên nó trong khoảng thời gian đó.

    - Hay có thể viết dưới dạng định lý về mômen động lượng: nếu từ (2) ta nhân hữu

    hướng 2 vế của phương trình với vectơ r

    r = OM ( O: Gốc tọa độ, M: chất điểm)

    biến đổi :

    Định luật có dạng :

    - Định luật phát biểu: Đạo hàm theo thời gian của momen động lượng đối với tâm 0 của một chất điểm bằng mômen lực theo tâm 0 tác dụng lên chất điểm đó.

    Cách viết (2), (3), (4) không phải của Newton nhưng nó tiện lợi để xét trường hợp chất điểm chuyển động trong trường lực xuyên tâm (Giá lực đi qua gốc tọa độ) mà Hệ Mặt trời là một ví dụ.

  3. Định luật 3 : Về phản lực

    Mỗi lực tác dụng luôn luôn có phản lực, bằng và ngược hướng.

    (Chú ý : Điểm đặt của 2 lực là khác nhau nên chúng không cân bằng nhau)

    Như vậy các vật trong tự nhiên cùng tương tác lẫn nhau. Trái đất hút mọi vật nằm trên nó, nhưng mọi vật cũng tác dụng ngược trở lại Trái đất. Kết quả là ta tồn tại, đi lại trên quả cầu tròn này mà không bị rơi vào không khí.

Định luật vạn vật hấp dẫn

Trước Newton các nhà thiên văn không giải thích được nguyên nhân của chuyển động của các hành tinh quanh Mặt trời. Copernicus cho rằng Mặt trời đã được “phú bẩm” cho một “khả năng hút”. Kepler cho rằng các vật có khả năng hút nhau như nam châm. Galileo cho rằng nếu không có gì tác dụng lên thì các hành tinh cứ chuyển động thẳng đều mãi (nguyên lý quán tính) và ông cho rằng đã có một lực “kéo theo” nào đó khiến hành tinh chuyển động theo qũi đạo Elip. Đến thế kỷ XVII, hai nhà bác học là Borelli và Hooke đã đi đến những ý tưởng về lực hấp dẫn. Nhưng chỉ có Newton mới phát biểu được thành định luật hoàn chỉnh (1650).

- Newton suy luận như sau: Từ định luật I ông cho rằng nếu không có lực tác dụng thì các hành tinh sẽ đứng yên hoặc chuyển động với vận tốc không đổi trong hệ qui chiếu có tâm là Mặt trời.

Nhưng các hành tinh đã không chuyển động theo đường thẳng mà bị lệch, tức thay đổi vận tốc. Sự thay đổi này theo định luật 2 phải do một lực nào đó tác dụng. Lực đó hướng từ hành tinh về tâm Mặt trời ( Lực hướng tâm).

Theo ông lực đó có bản chất giống trọng lực trên Trái đất, tức tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách. Ông đã tính toán thử với Mặt trăng và thấy lực giữ cho Mặt trăng chuyển động quanh Trái đất có bản chất như trọng lực. Ông tiếp tục suy luận đối với các hành tinh trong hệ Mặt trời bằng cách từ 3 định luật Kepler và các định luật cơ học của mình rút ra biểu thức của lực chi phối chuyển động của các hành tinh. Và ông đã tìm ra định luật vạn vật hấp dẫn (Xem thêm giáo trình Thiên văn Phạm Viết Trinh).

  1. Phát biểu định luật:

    Hai chất điểm khối lượng m và m’ đặt cách nhau một khoảng r sẽ hút nhau bằng một lực có phương là đường thẳng nối 2 chất điểm đó, có cường độ tỷ lệ thuận với hai khối lượng m và m’ và tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách r

    (Chú ý : F và F’ là cặp lực - phản lực theo định luật 3 Newtơn; F đặt vào m và F’ đặt vào m’).

    G : hệ số tỷ lệ, phụ thuộc đơn vị, gọi là hằng số hấp dẫn vũ trụ. Trong hệ SI ta có:

    G = 6,67.10-11Nm2/kg2

    Hay = 6,67.10-11m3/kg.s2

    Công thức trên chỉ phát biểu cho chất điểm
    • Trường hợp vật m, m’ có kích thước rất nhỏ so với khoảng cách r giữa chúng thì vật có thể coi là chất điểm và có thể áp dụng định luật (trường hợp hệ Mặt trời).
    • Trường hợp m, m’ là hai quả cầu đồng chất, r là khoảng cách giữa 2 tâm cũng được

      Newton chứng minh là có thể áp dụng định luật.

    • Newton cũng cho rằng một cái vỏ vật chất hình cầu, đồng tính thì hút một hạt ở ngoài vỏ tựa như khối lượng của vỏ tập trung vào tâm nó. Cái vỏ này không tác dụng lực hấp dẫn vào hạt ở bên trong nó ( trường hợp Trái đất)
    • Trong các trường hợp khác ta sẽ áp dụng phương pháp tích phân dựa vào tính chồng chập của lực hấp dẫn.
  2. Tính chất của lực hấp dẫn:
    • Lực hấp dẫn là phổ biến cho toàn thể mọi vật trong vũ trụ.
    • Lực hấp dẫn là lực hút, nó phụ thuộc vào khoảng cách và khối lượng của vật. Về mặt vật lý, khối lượng hấp dẫn (Theo định luật này) và khối lượng quán tính (theo định luật 1và 2) là hai đại lượng vật lý khác nhau. Nhưng người ta thấy chúng là đồng nhất và mãi đến Einstein mới giải thích được điều đó.
    • Định luật vạn vật hấp dẫn còn thể hiện những quan điểm của cơ học cổ điển Newton về không gian, thời gian. Nó có những sai lầm mà sau này Einstein đã bác bỏ và đưa ra những quan niệm mới, đúng đắn hơn. Ta sẽ xét kỹ trong phần các thuyết tương đối của Einstein.
    • Sau này, người ta nhận thấy hấp dẫn là một trong bốn loại tương tác cơ bản của tự nhiên (tương tác hấp dẫn, tương tác điện từ, tương tác mạnh, tương tác yếu). Tuy về cường độ nó là tương tác yếu nhất, nhưng lại là tương tác phổ biến nhất trong vũ trụ và đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành và phát triển của các thiên thể và của toàn vũ trụ (Sinh viên sẽ tự tìm hiểu thêm và có thể viết bài thu hoạch về đề tài này).

    Ở đây ta sẽ đưa ra một số điều cần thiết để hiểu thêm về cơ chế chuyển động của các hành tinh. Đó là khái niệm trường lực hấp dẫn. Xung quanh vật có khối lượng tồn tại trường hấp dẫn. Bất kỳ vật nào khác có khối lượng được đặt vào trong trường này đều chịu tác dụng của lực hấp dẫn. Trường hấp dẫn là trường thế (tức công chuyển dời một vật trong trường của lực không phụ thuộc vào đường đi mà chỉ phụ thuộc vào điểm đầu và điểm cuối). Do đó cơ năng của trường được bảo toàn :

    trong đó :

    và vì đây là trường lực xuyên tâm nên mô men động lượng được bảo toàn :

    (Xem Vật lý Đại cương ( Lương Duyên Bình tập 1)

Trong vật lý ta thường gặp bài toán xét chuyển động của 2 vật dưới tác dụng của lực tương hỗ giữa chúng (Ta có thể tham khảo trong giáo trình cơ học hoặc cơ lý thuyết). Ở đây ta chỉ chú ý đến những kết luận có liên quan đến chuyển động của các thiên thể. Trong thực tế không thể có chỉ hai thiên thể tồn tại cô lập và tương tác lẫn nhau. Nhưng để đơn giản ta hãy xét trường hợp hệ hai vật đã. Ta biết chuyển động của hai vật m1, m2 có thể qui lại thành chuyển động của một vật rút gọn có khối lượng quanh một khối tâm 0

(là điểm chia khoảng nối giữa 2 vật theo tỉ lệ

Chuyển động của vật trong hệ qui chiếu gắn với khối tâm sẽ qui về bài toán chuyển động của vật rút gọn trong trường xuyên tâm, rồi từ đó suy ra chuyển động của m1, m2.

Nhưng trong trường hợp m1 = M >> m2 = m, tức một vật có khối lượng vô cùng lớn so với vật kia thì ta có thể coi khối tâm của hệ nằm ngay tại M hay M đứng yên, m chuyển động.

Trong trường hợp trường xuyên tâm là trường thế hấp dẫn

(α > 0) thì quỹ đạo chuyển động của m sẽ là một trong các đường Conic (tròn, elip, parabol, hyperbol) tuỳ thuộc vào cơ năng toàn phần của nó (Tức tùy thuộc vào vận tốc và khoảng cách đến tâm lực). Tóm lại, giải bài toán này đưa đến cách phát biểu lại 3 định luật Kepler tổng quát hơn như sau:

Định luật Kepler tổng quát

a) Định luật 1:

Dươi tác dụng của lực hấp dẫn tương hỗ, một thiên thể m có thể chuyển động trong trường lực hấp dẫn của thiên thể kia (M>>m) theo một trong các đường Conic, tuỳ thuộc vào vận tốc ban đầu của vật (vo) tính từ cận điểm Ĩ lúc này có mô đun cực tiểu)

Bảng tóm tắt dạng quỹ đạo

b) Định luật 2:

Định luật 2 của Kepler về tốc độ diện tích của bán kính vectơ là tương đương với định luật bảo toàn mô men động lượng.

Thật vậy, từ định luật 2 Kepler ta có :

từ đó ta có :

Vậy biểu thức của định luật 2 là :

có nghĩa là mô men động lượng L được bảo toàn. Trong phần V ta thấy đây chính là tính chất của trường thế hấp dẫn.

Khi mô men động lượng được bảo toàn (vectơ L) = const thì vật chuyển động trên một mặt phẳng cố định đi qua tâm lực và vuông góc với vectơ L. Đây chính là mặt phẳng quĩ đạo chuyển động của các hành tinh quanh Mặt trời.

c) Định luật 3: Khi xét bài toán hai vật định luật 3 có thể phát biểu một cách chính xác hơn như sau :

Tỷ số giữa tích của bình phương chu kỳ chuyển động của một thiên thể quanh một thiên thể khác với tổng khối lượng của chúng và lập phương bán trục lớn là một đại lượng Không đổi (bằng ) và đối với mọi cặp vật đều có giá trị như nhau:

Một số ví dụ về áp dụng định luật Kepler trong thiên văn

a) Xác định vận tốc vũ trụ của thiên thể:

- Từ định luật 1 của Kepler ta thấy một vật trên một thiên thể có thể chuyển động quanh thiên thể đó theo những quĩ đạo khác nhau, tuỳ thuộc vào vận tốc ban đầu của nó.

Vận tốc vũ trụ cấp 1 của vật là vận tốc để vật chuyển động theo quĩ đạo tròn sát thiên thể :

(M, r: khối lượng và bán kính thiên thể)

trong đó ta coi khối lượng vật vô cùng nhỏ so với khối lượng thiên thể : m << M

hay có thể viết :

Vận tốc vũ trụ cấp 2 : là vận tốc Parabol, giúp vật thoát khỏi thiên thể :

Hay

- Việc tính các vận tốc vũ trụ làm cơ sở cho việc du hành vũ trụ và phóng vệ tinh. (Ta sẽ xét lại ở phần Trái đất). Trong thực tế có phức tạp hơn vì còn phụ thuộc nhiều yếu tố khác.

- Dựa vào vận tốc vũ trụ ta có thể xác định được thiên thể có khí quyển hay không. Thiên thể muốn giữ được các phân tử khí để trở thành khí quyển của nó thì vận tốc chuyển động nhiệt trung bình vpt của phân tử khí phải thỏa mãn điều kiện :

vpt < 0,2 vII

Trong đó:

K : hằng số Bolztmann

T : Nhiệt độ thiên thể

m : Khối lượng của phân tử khí

vII : Vận tốc vũ trụ cấp 2 của thiên thể

b) Xác định khối lượng của thiên thể:

* Giả sử :

  • khối lượng của Mặt trời là M
  • khối lượng của hành tinh là m
  • khối lượng của vệ tinh là m1
  • chu kỳ chuyển động của hành tinh quanh Mặt trời là T, chu kỳ chuyển động của vệ tinh quanh hành tinh là T1
  • a : bán trục lớn quĩ đạo hành tinh
  • a1 : Bán trục lớn quĩ đạo vệ tinh

Áp dụng định luật 3 ta có:

Hay

Trong thực tế M>>m

m>>m1

nên một cách gần đúng ta có:

11chu kỳ chuyển động T, T1 và bán trục lớn a, a1 có thể xác định bằng quan trắc. Từ đó ta có thể suy ra được tỷ số khối lượng giữa Mặt trời và hành tinh. Như vậy, dựa vào định luật 3 Kepler ta có thể xác định được tỷ số giữa khối lượng Mặt trời và khối lượng hành tinh, nếu hành tinh có vệ tinh.

- Trong trường hợp của Trái đất có vệ tinh là Mặt trăng thì ta phải tính khác, vì khối lượng Trái đất không quá lớn so với khối lượng Mặt trăng nên tỷ số sẽ mắc sai số lớn.

Và do chênh lệch khối lượng không quá lớn như vậy nên dưới tác dụng của lực tương hỗ

Mặt trăng và Trái đất sẽ chuyển động quanh khối tâm 0.

Ta có :

Bằng quan trắc người ta có thể xác định được r1 = 4635km

Người ta cũng xác định được khoảng cách từ Trái đất đến Mặt trăng 384.400km. Từ đó

r2 = 384.4000(4635=379.765km.

Do đó:

Vậy biết khối lượng của Trái đất (sẽ tính ở chương sau) sẽ tính được khối lượng của Mặt trăng :

Biết chu kỳ chuyển động của Trái đất quanh Mặt trời và bán trục lớn là : T = 365,25 ngày; a = 149.106km và chu kỳ chuyển động của Mặt trăng quanh Trái đất, bán trục lớn là: T1 =27,32 ngày; a1 = 0,38.106km, ta có thể tính M :

Hay = 330000m

Vậy biết khối lượng Trái đất, tính được khối lượng Mặt trời: M = 330000.6.1024= 1,98.1030kg

- Biết khối lượng Mặt trời dễ dàng tính được khối lượng của các hành tinh có vệ tinh như đã nêu trên. Ví dụ, với sao Mộc, tỷ sốĠ. Vậy khối lượng sao Mộc :

Bài toàn 2 vật vừa xét là bài toán lý tưởng. Trong thực tế vạn vật hấp dẫn lẫn nhau nên dù ít hay nhiều chuyển động của vật sẽ bị biến dạng so với bài toán 2 vật. Ví dụ: Từ bài toán 2 vật suy ra chuyển động của Mặt trăng quanh Trái đất theo qũi đạo hình Elip. Nhưng ngoài bị Trái đất hút, Mặt trăng còn chịu lực hấp dẫn từ phía Mặt trời và các hành tinh khác v.v... Những lực đó gọi là nhiễu loạn và làm qũi đạo Mặt trăng trở nên phức tạp hơn. Trong cơ học ta biết để giải một bài toán một hệ n vật ta phải lập một hệ gồm 3 bậc tự do cho mỗi vật, tức hệ 3n phương trình. Việc giải hệ nhiều phương trình là rất phức tạp. Trong cơ học thiên thể người ta có thể giải gần đúng bằng cách phân cấp các nhiễu loạn, xem cái nào ảnh hưởng nhiều đến chuyển động của thiên thể để từ có thể giải bài toán theo mức độ chính xác khác nhau. Ví dụ, trong bài toán chuyển động của một số hành tinh thì sự tương tác giữa hành tinh và Mặt trời là chính yếu. Nhiễu loạn do các hành tinh khác gây ra có hệ số nhỏ hơn nhiều nên có thể bỏ qua. Quĩ đạo của hành tinh có thể coi hoàn toàn như các định luật Kepler. Trong một số trường hợp khác do tính toán kỹ nhiễu loạn mà người ta đã tìm ra các hành tinh mới (xem phần sau). Nhìn chung, bài toán nhiễu loạn là một bài toán phức tạp. Ngay bài toán 3 vật người ta cũng chưa thể giải quyết được triệt để. Tuy vậy, không phải là không thể tính được. Bằng chứng là có thể dự đoán được Nhật, Nguyệt, Thực, một hiện tượng có được do chuyển động tương đối của 3 vật là Mặt trời, Mặt trăng, Trái đất. Ngày nay nhờ có sự hỗ trợ của máy tính người ta có thể giải quyết được chính xác và mau lẹ hơn các bài toán nhiễu loạn, thể hiện trong việc phóng thành công các tàu vũ trụ lên các hành tinh.

Sự phát hiện tiểu hành tinh

Đến thế kỷ XVIII số hành tinh mà con người biết đến chỉ gồm: Thủy, Kim, Trái đất, Hỏa, Mộc, Thổ.

Khi so sánh khoảng cách từ Mặt trời đến các hành tinh hai nhà thiên văn Đức là Titius và Bode đã thấy có một qui luật là: Nếu cộng thêm 4 cho 1 dãy cấp số nhân : 0, 3, 6, 12,24, 48, 96… thì sẽ có một dãy số mới thỏa mãn khá tốt trât tự đến các hành tinh:

Hành tinh Thủy Kim Trái đất Hỏa ? Mộc Thổ
Khoảng cách(bằng đvtv (10) 4 7 10 16 28 52 100

Có điều trong dãy số trên con số 28 không ứng với hành tinh nào. Mãi đến cuối thế kỷ XVIII nhà thiên văn Ý là Piazzi đã quan sát thấy thiên thể này. Và nhà toán học Gauss đã tính toán thấy quĩ đạo của nó ứng với khoảng cách đến Mặt trời bằng 2,77 đvtv. Thiên thể này có kích thước rất bé nên được gọi là tiểu hành tinh (Asteroid). Ngày này người ta đã tìm được trên hai ngàn hành tinh tí hon như vậy ở vùng giữa Hỏa tinh và Mộc tinh. Người ta cho rằng chúng là do một hành tinh lớn bị vỡ ra.

Sự phát hiện các hành tinh mới

Năm 1781 nhà thiên văn người Anh là Hershell đã phát hiện thêm hành tinh thứ 7 nằm ngoài Thổ tinh và đặt tên là Thiên vương tinh. Giải quyết bài toán nhiễu loạn của chuyển động của hành tinh này nhà toán học Pháp Le Verrier đã chỉ ra được quĩ đạo của hành tinh mới gây ra nhiễu loạn đó. Vào năm 1846 người ta đã quan sát được hành tinh mới này và đặt tên nó là Hải vương tinh. Năm 1930 người ta đã tìm ra hành tinh xa nhất của hệ Mặt trời là Diêm Vương.

Sao chổi - Một thành viên của hệ Mặt trời. (Comet)

Từ rất xa xưa của con người đã nhiều dịp chứng kiến sự xuất hiện của sao chổi. Đó là một ngôi sao lạ, sáng và có đuôi dài - như dấu hiệu báo trước nhiều tai họa khủng khiếp. Ngày nay con người đã biết sao Chổi cũng là một thiên thể trong hệ Mặt trời nhưng có khối lượng rất bé và quĩ đạo rất dẹt, vì vậy viễn điểm thường lọt ra ngoài phạm vi của Hệ Mặt trời nên thỉnh thoảng ta mới quan sát được sao chổi như một vị khách lạ từ Vũ trụ tới.

Vành đai Kuiper

Ngày nay người ta còn phát hiện được một vành đai các tiểu hành tinh chuyển động quanh Mặt trời ở khoảng cách xa hơn Diêm vương. Như vậy, phạm vi của hệ Mặt trời có thể được mở rộng ra xa hơn. Người có công phát hiện là nhà thiên văn Mỹ Kuiper và nữ thiên văn người Mỹ gốc Việt Lưu Lệ Hằng (Luu Jean) vào những năm 90 của thế kỷ này.

Vấn đề sự bền vững của hệ Mặt trời

Hệ Mặt trời là hệ gồm Mặt trời và rất nhiều nhân vật khác là 9 hành tinh, tiểu hành tinh, sao chổi. Chúng chủ yếu chuyển động theo quĩ đạo hình Elip theo định luật Kepler dươí tác dụng của lực hấp dẫn từ phía Mặt trời. Nhưng theo định luật vạn vật hấp dẫn thì chúng vẫn tương tác lẫn nhau. Vậy những “nhiễu loạn” này liệu có ảnh hưởng đến quĩ đạo của chúng, và như vậy ảnh hưởng đến sự bền vững của hệ Mặt trời không? Vấn đề này đã được nghiên cứu từ lâu. Đặc biệt chú ý là công trình của các nhà toán học Laplase, Lagrarges, Le Verrier. Họ chỉ ra rằng các nhiễu loạn đó là không đáng kể, hệ Mặt trời có thể coi là bền vững.

Cho đến nay người ta đã hiểu được tương đối kỹ về cấu trúc của Hệ Mặt trời. Hệ gồm có một ngôi sao nằm ở tâm là Mặt trời và 9 hành tinh quay xung quanh theo thứ tự : Thủy tinh,Kim tinh, Trái đất, Hỏa tinh, Mộc tinh, Thổ tinh, Thiên vương tinh, Hải vương tinh và Diêm vương tinh (Các số liệu chính về hành tinh được ghi ở phụ lục). Ngoài ra còn các tiểu hành tinh, sao chổi, bụi khí, thiên thạch, sao băng v.v…

  • Các hành tinh quay quanh Mặt trời theo quĩ đạo hình elip theo ngược chiều kim đồng
  • hồ (nhìn về bắc Thiên cực) và hầu như trên cùng một mặt phẳng (Chỉ có quĩ đạo của Diêm vương là lệch nhiều nhất). Các elip nói chung có tâm sai bé nên quĩ đạo của một số hành tinh có thể coi là tròn.
  • Ngoài ra, các hành tinh còn tự quay quanh mình, hầu hết theo cùng chiều quay quanh Mặt trời, trừ Kim tinh và Thiên vương tinh quay theo chiều ngược lại. Trục tự quay có thể nghiêng so với mặt phẳng qũi đạo quanh Mặt trời.
  • Trừ Kim tinh, Thủy tinh, các hành tinh đều có các vệ tinh quay xung quanh, hầu hết theo cùng chiều chuyển động của hành tinh quanh Mặt trời. Mặt trăng là vệ tinh duy nhất của Trái đất.
  • Các hành tinh được chia làm 2 nhóm: Nhóm Trái đất gồm các hành tinh có kích thước nhỏ nhưng khối lượng riêng lớn, có thể rắn như Thủy, Kim, Trái đất, Hỏa, Diêm và nhóm khổng lồ gồm các hành tinh lớn khối lượng riêng nhỏ (thể băng, khí) như Mộc, Thổ, Thiên vương, Hải vương.
  • So với kích thước của hệ Mặt trời thì kích thích của các hành tinh là rất bé, có nghĩa là giữa các hành tinh còn những khoảng không gian trống rỗng, vô tận. Rất khó thể hiện đúng tỷ lệ kích thước các hành tinh và khoảng cách giữa chúng trên trang giấy để có được hình ảnh đúng về hệ Mặt trời trong giáo trình này.

  • Hầu hết các hành tinh đều có khí quyển, một số hành tinh còn có các vành khí xung quanh (Ví dụ: Thổ tinh). Tuy nhiên, theo quan sát hiện nay chỉ duy nhất Trái đất có điều kiện nhiệt độ, áp suất… thích hợp để có sự sống.
  • Ngoài ra, chúng ta có thể nghiên cứu kỹ về các hành tinh bằng cách đọc thêm các sách tham khảo. Về vấn đề nguồn gốc của hệ Mặt trời ta sẽ trở lại ở chương cuối của giáo trình này.
  • Theo tin mới nhất (ngày 9.10.1999) các nhà thiên văn đã phát hiện ra hành tinh thứ 10 trong hệ Mặt trời (hành tinh X) nằm cách Mặt trời xa gấp ngàn lần Diêm vương, có khối lượng lớn hơn sao Mộc và làm lệch hướng các sao Chổi một cách đáng kể.

    Những hình ảnh này chỉ có tính chất minh họa, không đúng tỉ lệ thực.

0