Hãy miêu tả và nêu cảm xúc về một loài hoa mà em yêu thích nhất
Nếu vô tình quên chăm sóc, lá lan tàn lụi thì chỉ cần vài cơn mưa là cái gốc cằn héo ấy lại nẩy nở một chồi xanh. Nếu lòng bạn ưu phiền, không một niềm hỉ lạc, bình minh dậy không có một tin vui, không có người chào hỏi, bạn hãy ra đón bình minh bên một chồi lan nhỏ. B À I THAM KHẢO: HOA ...
Nếu vô tình quên chăm sóc, lá lan tàn lụi thì chỉ cần vài cơn mưa là cái gốc cằn héo ấy lại nẩy nở một chồi xanh. Nếu lòng bạn ưu phiền, không một niềm hỉ lạc, bình minh dậy không có một tin vui, không có người chào hỏi, bạn hãy ra đón bình minh bên một chồi lan nhỏ.
BÀI THAM KHẢO: HOA NGỌC LAN
Hoa ngọc lan, một thứ hoa “nhũn nhặn” mà thơm, lúc nào cũng ám ảnh tâm hồn tôi, nhất là mỗi độ tựu trường.
Hoa ngọc lan thường nở về cuốihạ, đầu thu. Bông nào lớn nhất cũng chỉ bằng đầu cán bút học sinh. Những cánh màu vàng thon thon, nhỏ nhắn ấp ủ một cọng nhụy xanh, lấm tấm như hạt gạo nhỏ.
Hoa nở một cách kín đáo, không phô trương mà thập thò giữa cọng lá xanh; tôi ví hoa như nàng thôn nữ xinh xinh thấp thoáng giữa giàn hoa lá. Mùi thơm dễ chịu thoang thoảng tỏa ra có sức quyến rũ vô cùng.
Lúc còn bé, tôi học trường làng. Trường tôi đặt trong ngôi đình cũ kỹ mái ngói rêu phong. Sau đình có cây ngọc lan sinh tốt đầy nhựa sống. Sáng nào, tôi cũng đến trường sớm, đứng dưới gốc lan, thưởng thức mùi thơm dễ chịu của hoa.
Đã nhiều lần tôi đút mấy tập vở nhàu nát vào ngực, cài cúc áo cẩn thận, ngậm cán bút vào miệng, rồi nhanh nhẹn leo lên cây, rảo mắt tìm những cái hoa hãy còn đọng giọt sương mai.
Mãi đến ngày nay, hình ảnh và mùi hương của hoa ngọc lan vẫn còn phảng phất trong tâm hồn tôi. Và, mỗi lần có dịp đi tới một nơi nào đó có trồng ngọc lan, thì sáng nào tôi cũng dậy sớm, đến bên gốc cây tìm lại hương thơm của buổi ấu thời và ngắt một vài bông cài lên túi áo.
HOA PHONG LAN
Lúc ấy tôi hai mươi tuổi. Tôi yêu thiên nhiên, tôi đã từng nghe nói về phong lan, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn rõ phong lan. Chỉ đôi khi nhìn một đóa hoa lan trong tranh vẽ.
Nhưng trong một lần công tác ở ngoại thành, tôi được sống trong một vườn lan yên tĩnh mới có dịp quan sát rõ.
Chao ôi! Loài cây mới lạ làm sao? Rễ non trắng ngần như giá, rễ già xanh phơn phớt, óng ánh như phủ một lớp nhung. Những cọng rễ uốn éo, quăn queo trong không gian, khi thì bám vào một mẫu gạch vỡ hoặc một mẫu than đen trong một cái chậu con con có nhiều lỗ hổng. Thế rồi chỉ cần gió, chỉ cần sương và nước tưới là nó đủ nuôi lá, nuôi hoa rồi đấy. Nó không cần biết đến đất là gì. Loài cây mới lạ làm sao! Một loài cây tinh khiết hơn sen, âm thầm hơn nấm lại ngạo nghễ trổ hoa rực rỡ hơn hồng và bền bỉ hơn muôn loài.
Hãy đặt chồi lan ấy trong nắng sớm để lắng nghe tiếng nói của phong lan:
“Bạn ơi! Mỗi một bình minh là một cơ hội sống vui, sống đẹp hơn hoàng hôn đã qua! Bạn hãy nghĩ ra một việc cần thiết và ích lợi mà thực hiện cho chính bạn, cho người thân và cuộc đời!”.
Và rộn rã không gì bằng là một bình minh thức dậy, tôi thấy chùm hoa Ngọc điểm đã hé nở, hương thơm dặt dìu như một li chanh đường, sắc tim tím pha với hồng hồng, trắng trắng với những cánh lá mỏng manh uốn dợn sắc sảo, tinh vi. Cạnh đó là Cát laya với cánh lá to, dày, nét mềm khoáng đạt như nét vẽ của họa sĩ phóng bút. Cát laya cho hoa rực rỡ và hiếm hoi, vài đóa hoa thôi nhưng to và nhiều màu sắc. Mỗi cánh hoa là một nét, một màu.
Yêu phong lan, tôi không biết có yêu người trồng lan không? Nhưng tôi yêu đời khi đứng trong vườn phong lan ấy.
Bỗng một hôm, sau những ngày xa cách, tôi về lại vườn lan thì thấy cánh lan héo rũ, nhăn nheo, hoa lá hiếm hoi, tàn tạ... Thì ra chủ vườn bạo bệnh qua đời vì sự sơ xuất của một bác sĩ. Tôi quay mặt vào những chậu lan, nước mắt chảy dài... cố nén những tiếng khóc nức nở... Ôi! Tang tóc! Ôi những cây lan vô chủ héo hon như những mầm sống lụi tàn vì những tắc trách của con người, những sự vô lương tâm của xã hội.
Từ ngày đó, tôi không dám nhìn một đóa lan nào, không dám nhìn một rễ lan nào. Tôi sợ mình khóc khi nhớ về người trồng lan. Tôi sợ gương mặt người ấy hiện ra trong nhụy hoa lan... Tôi đã không nhìn hoa lan mười năm trời, nhưng tôi không bao giờ không thương quý phong lan.