Chứng minh câu nói Có làm mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho
Chung minh Co lam thi moi co an khong dung ai de dem phan den cho – Đề bài: Nêu ý kiến của bản thân về lời dạy “Có làm mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho”. Các câu tục ngữ luôn phản ánh đầy đủ các quan niệm của ông cha ta, không chỉ đúc kết kinh nghiệm, đưa ra những bài ...
Chung minh Co lam thi moi co an khong dung ai de dem phan den cho – Đề bài: Nêu ý kiến của bản thân về lời dạy “Có làm mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho”. Các câu tục ngữ luôn phản ánh đầy đủ các quan niệm của ông cha ta, không chỉ đúc kết kinh nghiệm, đưa ra những bài học quý báu mà các câu tục ngữ còn đưa ra những nguyên tắc sống cho chúng ta. Tiêu biểu là câu tục ngữ: “Có làm thì mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho”. ...
– Đề bài: Nêu ý kiến của bản thân về lời dạy “Có làm mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho”.
Các câu tục ngữ luôn phản ánh đầy đủ các quan niệm của ông cha ta, không chỉ đúc kết kinh nghiệm, đưa ra những bài học quý báu mà các câu tục ngữ còn đưa ra những nguyên tắc sống cho chúng ta. Tiêu biểu là câu tục ngữ: “Có làm thì mới có ăn không dưng ai dễ đem phần đến cho”.
Câu tục ngữ nêu ra một nguyên tắc, có thể nói là một chân lí mà đòi hỏi ai cũng phải biết. Đó là muốn được hưởng thành quả thì phải tự mình lao động chứ không thể phụ thuộc, ỉ nại vào bất cứ ai. Nghĩa đen của câu tục ngữ chỉ nói đơn thuần đến cái ăn, nhưng phần nghĩa bóng của nó thì rộng hơn rất nhiều không chỉ đề cập duy nhất đến cái ăn mà còn đề cập đến nhiều giá trị vật chất và tinh thần khác. Động từ “làm” ở đây là chỉ sự lao động, khái niệm lao động đã xuất hiện từ rất, có lẽ là từ khi con người xuất hiện thì lao động cũng ra đời. Lao động cũng là một nhân tố quan trọng trong sự hình thành của ngôn ngữ và lời nói.
Từ xa xưa, con người đã nhận ra quy luật “có làm thì mới có ăn” này, người ta phải vào rừng săn bắn, hái lượm thì mới có cái ăn từ đó mới có thể tồn tại, duy trì sự sống, chứ không có kiểu “há miệng chờ sung”, trông chờ vào sức lao động của người khác để tồn tại. Tuy nhiên, khi đất nước ta chưa phát triển thì còn rất nhiều bất công trong vấn đề này, người làm nhiều thì được hưởng ít, người không làm lại được hưởng nhiều. Thực tiễn lịch sử đã minh chứng điều đó, đó là trong thời đại phong kiến, xã hội phân chia thành các giai cấp và tầng lớp, nông dân nhận ruộng của địa chủ để làm, đến mùa thu hoạch được ba phần thì người nông dân chỉ được hưởng một phần hoặc ít hơn trong khi họ là người lao động trực tiếp để tạo ra sản phẩm, tốn biết bao mồ hôi công sức, còn những tên địa chủ không phải làm gì lại nghiễm nhiên được lấy về mình hai phần ba số sản phẩm, bất công là ở chỗ đó. Tình trạng này còn tiếp diễn cho đến khi hợp tác xã phát triển, tuy vẫn còn là hình thức làm chung ăn chung nhưng sự công bằng trong lao động đã có phần rõ ràng hơn, đến sự phát triển của nền kinh tế thị trường thì sự độc lập về lao động của mỗi người được thể hiện rõ hơn bao giờ hết, cụ thể hưởng theo những thứ mình làm được, và tất nhiên ai không làm thì không được hưởng gì.
Có câu nói: “Lao động là vinh quang” mọi người có thể làm bất cứ một nghề nghiệp gì, quan trọng là vẫn dùng sức lao động chân chính của mình để tạo ra của cải vật chất phục vụ nhu cầu của mỗi người. Nghề nghiệp không thể làm đẹp cho con người mà chỉ có con người mới tao nên sự cao quý của nghề nghiệp, không phân biệt nghề gì dù là lao động chân tay hay lao động trí óc chỉ cần chúng ta tạo được thói quen sống tự lập, không ăn bám, lợi dụng, ỉ nại vào người khác để ta được hưởng thụ. Dân gian có câu: “Theo voi ăn bã mía” để chỉ những người chỉ biết theo sau người khác để được hưởng bổng lộc. Câu tục ngữ phê phán một cách gay gắt những con người như thế này.
Trong cuộc sống, có những người cơ thể lành lặn, dù không bị khuyết tật trông vẫn rất khỏe mạnh nhưng không chịu đi làm ăn mà lại chọn cách đi ăn xin, những người như thế không những người ta không cho mà còn bị mọi người xung quanh đả kích, châm biếm. Từ đó cho thấy chỉ có những người yêu lao động, không có thói quen dựa dẫm vào người khác thì mới nhận được sự tôn trọng của người khác.
Hãy biết lấy sức lao động của mình để tạo ra của cải vật chất phục vụ nhu cầu của chính mình chứ đừng phụ thuộc dựa dẫm vào người khác, Chỉ có lao động thì ta mới có thể tồn tại. Đây chính là lời dạy mà ông cha ta muốn truyền đạt đến những thế hệ đi sau.
Theo: Ngọ Thị Quỳnh