04/06/2017, 08:49
Câu chuyện cảm động về một người thân yêu đã đi xa.
Hôm nay, trong lúc dọn phòng tôi chợt thấy chiếc khăn tay mà bà nội đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Tôi ngồi xuống nhìn chiếc khăn đang cầm trên tay mà biết bao hình ảnh của người bà yêu dấu cứ hiện về trong làn nước mắt xót xa. Tối hôm đó là bữa tiệc sinh nhật của tôi, bạn bè kéo đến đông đến ...
Hôm nay, trong lúc dọn phòng tôi chợt thấy chiếc khăn tay mà bà nội đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Tôi ngồi xuống nhìn chiếc khăn đang cầm trên tay mà biết bao hình ảnh của người bà yêu dấu cứ hiện về trong làn nước mắt xót xa.
Tối hôm đó là bữa tiệc sinh nhật của tôi, bạn bè kéo đến đông đến nỗi ngồi chật cả nhà. Chúng tôi ăn uống và trò chuyện hệt như một cái chợ vỡ. Tuy vậy, tôi rất vui vì các bạn đến đông đủ và được tặng rất nhiều quà. Một lát. sau, từ trong phòng bà có tiếng dép lẹp xẹp, rồi bà tôi từ từ bước ra. Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi rồi, bà không còn khỏe nữa, cứ mỗi độ trở trời là bà lại ốm và ho rũ rượi. Nhưng bà rất thương tôi, có những hôm tôi ốm, bà vẫn thức trắng đêm trông nom tôi. Bà luôn bảo vệ, che chở, yêu chiều tôi, vì vậy nên tôi cũng rất quý bà. Thấy bà đi ra chúng tôi vội đứng dậy chào và đỡ bà ngồi xuống ghế. Tôi nói với bà:
- Bà ơi, bà đang ốm, bà ra đây ồn lắm.
Bà ân cần đáp:
- Biết thế, nhưng sinh nhật cháu, bà phải ra chúc mừng cháu và tặng cháu món quà chứ
Nói rồi bà đưa cho tôi một chiếc hộp giấy nhỏ được gói cẩn thận bằng giấy bóng màu hồng, phía trên còn thắt nơ nữa. Tôi rưng rưng đỡ lấy chiếc hộp. Xong, bà nói: "Các cháu cứ vui tiếp đi " rồi lại đi vào phòng.
Nhìn món quà tôi muốn mở ra ngay, nhưng cuối cùng cũng đợi được đến hết buổi tiệc. Ngồi trong phòng mình, món quà đầu tiên tôi mở là của bà, tôi cẩn thận bóc từng lớp giấy mà trong lòng háo hức mong đợi. Rút ra trong hộp một chiếc khăn tay có thêu một chú chim nhỏ xinh, tôi thở dài hơi thất vọng. Để chiếc khăn ra một bên, tôi tiếp tục mở quà mà không hay chiếc khăn đã rơi xuống đất lúc nào.
Đêm đó, tôi ngủ giữa đống đồ chơi. Trong giấc ngủ mơ màng hình như có người nhẹ nhàng bước vào phòng đắp chăn cho tôi, hình như người đó còn đến bên bàn đồ chơi, cúi xuống làm gì đó. Sáng dậy, chưa kịp chui ra khỏi chăn thì đã thấy bố tôi đứng trước cửa phòng, bố đi vào nhìn tôi, chừng như giận dữ, bố nói: Con có biết con đã làm gì không? . Tôi chẳng hiểu chuyện gì, nên đành thưa: "Con đã làm gì không phải ạ?". Mắt bố dịu đi đôi phần, khẽ lắc đầu: 'Tại sao con có thể vô tâm trước món quà của bà, món quà mà bà đã thức trắng bao đêm để thêu cho con. Con có biết làm như vậy bà con sẽ buồn lắm không?". Tôi ấp úng quay ra nhìn chiếc khăn tay đã nằm ngay ngắn trên bàn. Thì ra đêm qua, bà là người đã vào phòng tôi.
Tôi vội tụt xuống đất, chạy ngay đến phòng bà, nhưng khi đến nơi tôi lại chỉ dám hé cửa nhìn bà. Tôi muốn vào xin lỗi bà, nhưng đôi chân nặng trĩu, cổ họng nghẹn ứ, không sao nói lên lời. Tôi từ từ quay đi về phòng, thầm nghĩ để chuyện nguôi đi rồi sẽ xin bà tha thứ. Ngồi bên đống đồ chơi tôi chẳng thiết, chỉ chăm chú nhìn chiếc khăn của bà mà thôi. Không đầy một tháng sau bà tôi phải nhập viện vì ốm quá nặng. Ngồi bên bà, tôi cảm thấy ân hận quá, lòng tôi đau nhói, khóe mắt tôi cay cay, rồi nước mắt cứ trào ra, tôi không dám khóc to vì sợ bà tỉnh giấc. Trước khi mất bà đã nói với tôi: "Những ngày ở trên giường bệnh là những ngày bà hạnh phúc nhất, vì bà đã được sống trong tình yêu thương của cháu. Bà muốn cháu hãy dũng cảm lên, đừng khóc nữa và phải học giỏi". Tôi hứa với bà như vậy và vội xin lỗi bà về chuyện chiếc khăn tay. Tôi chưa nói xong tay bà đã rời tay tôi, nhưng hình như trên môi bà thoáng nở nụ cười, tôi gục xuống ngực bà. Bà mất, tôi không khóc, không phải tôi không muốn khóc mà là bởi lời hứa thiêng liêng của tôi với bà trước lúc bà ra đi mãi mãi. Tôi chỉ nắm chặt chiếc khăn tay đã thấm hết nước mắt xót xa ân hận và tình thương của tôi trong những ngày cuối cùng bên bà. Đứng bên mộ bà tôi thầm buồn: Vì lần lữa, có những việc không bao giờ ta kịp sửa chữa để phải ân hận suốt đời.
Bây giờ, cầm chiếc khăn trên tay, tôi thầm nghĩ: Bà ơi! Cháu không bao giờ quên được bà đâu, bởi mỗi lần nhìn kỉ vật thiêng liêng này tâm hồn cháu sẽ bé lại để bay tới bên bà và được bà vỗ về yêu thương như lúc cháu còn thơ bé và xin bà tha thứ cho những lỗi lầm của cháu: cháu biết bà luôn dõi theo cháu từng ngày.
- Bà ơi, bà đang ốm, bà ra đây ồn lắm.
Bà ân cần đáp:
- Biết thế, nhưng sinh nhật cháu, bà phải ra chúc mừng cháu và tặng cháu món quà chứ
Nhìn món quà tôi muốn mở ra ngay, nhưng cuối cùng cũng đợi được đến hết buổi tiệc. Ngồi trong phòng mình, món quà đầu tiên tôi mở là của bà, tôi cẩn thận bóc từng lớp giấy mà trong lòng háo hức mong đợi. Rút ra trong hộp một chiếc khăn tay có thêu một chú chim nhỏ xinh, tôi thở dài hơi thất vọng. Để chiếc khăn ra một bên, tôi tiếp tục mở quà mà không hay chiếc khăn đã rơi xuống đất lúc nào.
Đêm đó, tôi ngủ giữa đống đồ chơi. Trong giấc ngủ mơ màng hình như có người nhẹ nhàng bước vào phòng đắp chăn cho tôi, hình như người đó còn đến bên bàn đồ chơi, cúi xuống làm gì đó. Sáng dậy, chưa kịp chui ra khỏi chăn thì đã thấy bố tôi đứng trước cửa phòng, bố đi vào nhìn tôi, chừng như giận dữ, bố nói: Con có biết con đã làm gì không? . Tôi chẳng hiểu chuyện gì, nên đành thưa: "Con đã làm gì không phải ạ?". Mắt bố dịu đi đôi phần, khẽ lắc đầu: 'Tại sao con có thể vô tâm trước món quà của bà, món quà mà bà đã thức trắng bao đêm để thêu cho con. Con có biết làm như vậy bà con sẽ buồn lắm không?". Tôi ấp úng quay ra nhìn chiếc khăn tay đã nằm ngay ngắn trên bàn. Thì ra đêm qua, bà là người đã vào phòng tôi.
Tôi vội tụt xuống đất, chạy ngay đến phòng bà, nhưng khi đến nơi tôi lại chỉ dám hé cửa nhìn bà. Tôi muốn vào xin lỗi bà, nhưng đôi chân nặng trĩu, cổ họng nghẹn ứ, không sao nói lên lời. Tôi từ từ quay đi về phòng, thầm nghĩ để chuyện nguôi đi rồi sẽ xin bà tha thứ. Ngồi bên đống đồ chơi tôi chẳng thiết, chỉ chăm chú nhìn chiếc khăn của bà mà thôi. Không đầy một tháng sau bà tôi phải nhập viện vì ốm quá nặng. Ngồi bên bà, tôi cảm thấy ân hận quá, lòng tôi đau nhói, khóe mắt tôi cay cay, rồi nước mắt cứ trào ra, tôi không dám khóc to vì sợ bà tỉnh giấc. Trước khi mất bà đã nói với tôi: "Những ngày ở trên giường bệnh là những ngày bà hạnh phúc nhất, vì bà đã được sống trong tình yêu thương của cháu. Bà muốn cháu hãy dũng cảm lên, đừng khóc nữa và phải học giỏi". Tôi hứa với bà như vậy và vội xin lỗi bà về chuyện chiếc khăn tay. Tôi chưa nói xong tay bà đã rời tay tôi, nhưng hình như trên môi bà thoáng nở nụ cười, tôi gục xuống ngực bà. Bà mất, tôi không khóc, không phải tôi không muốn khóc mà là bởi lời hứa thiêng liêng của tôi với bà trước lúc bà ra đi mãi mãi. Tôi chỉ nắm chặt chiếc khăn tay đã thấm hết nước mắt xót xa ân hận và tình thương của tôi trong những ngày cuối cùng bên bà. Đứng bên mộ bà tôi thầm buồn: Vì lần lữa, có những việc không bao giờ ta kịp sửa chữa để phải ân hận suốt đời.
Bây giờ, cầm chiếc khăn trên tay, tôi thầm nghĩ: Bà ơi! Cháu không bao giờ quên được bà đâu, bởi mỗi lần nhìn kỉ vật thiêng liêng này tâm hồn cháu sẽ bé lại để bay tới bên bà và được bà vỗ về yêu thương như lúc cháu còn thơ bé và xin bà tha thứ cho những lỗi lầm của cháu: cháu biết bà luôn dõi theo cháu từng ngày.