Cảm nhận về truyện ngắn chiếc lá cuối cùng
Đề: Hãy trình bày cảm nhận của em về truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của Ô-Hen-ri.''Lần đảo lộn tình thế thứ hai tiếp liền sau khi Giôn-xi bình phục. Ở đoạn trên, ông già Bơ-men xuất hiện thoáng qua rồi mất hút, người đọc bị hấp dẫn...'' Bài làm Chiếc lá cuối cùng là tác phẩm ...
Đề: Hãy trình bày cảm nhận của em về truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của Ô-Hen-ri.''Lần đảo lộn tình thế thứ hai tiếp liền sau khi Giôn-xi bình phục. Ở đoạn trên, ông già Bơ-men xuất hiện thoáng qua rồi mất hút, người đọc bị hấp dẫn...''
Bài làm
Chiếc lá cuối cùng là tác phẩm của nhà văn bậc thầy ở Mỹ, nhà văn Ô-Hen-ri, người đã được Hội Nghệ thuật và Khỏa học ỏ' Mỹ lấy tên đặt cho giải thưởng truyện ngắn hàng năm.
Chiếc lá cuối cùng là "bức thông điệp màu xanh" tác giả gửi đến người đọc, ca ngợi tình bạn thủy chung cao quý, nhắn nhủ mọi người hãy thương yêu con người, hãy biết hy sinh vì sự sông của con người. Xiu và Bơ-men là hai nhân vật bổ sung cho nhau nhằm nổi bật tình cảm cao đẹp trên. Hai họa sĩ nghèo này cách biệt nhau về tuổi tác nhưng lại có chung mối lo lắng: Làm sao cứu sống Giôn-xi khỏi bàn tay lạnh giá của thần chết. Xiu đã phải làm việc rất nhiều, không tiếc sức mình để kiếm tiền mua thuốc, mời bác sĩ, mua*thức ăn... nuôi bạn và chữa bệnh cho bạn. Cô chăm sóc bạn từng li từng tí, từ việc nấu cháo, nấu súp tới việc dỗ dành bạn ăn. Xiu đúng là một người bạn thủy chung, gian nan, hoạn nạn bao giờ cũng có nhau. Nhưng chỉ như vậy cũng chưa thể cứu được Giôn-xi. Bị viêm phổi nặng nhưng nguy nhất là tâm trạng tuyệt vọng của Giôn-xi. Nàng tin rằng mình không thể sống được khi chiếc lá cuối cùng của«cây thường xuân bên kia cửa sổ rụng xuống.
Chữa bệnh viêm phổi, y học có thể làm được nhưng chữa tâm trạng tuyệt vọng, bác sĩ cũng bó/ tay. Bằng sự nhạy cảm của một
người giàu lòng nhân ái, bác Bơ-men đã nhận ra chìa khóa mở cánh cửa đưa Giôn-xi trở về với cuộc sống. Bằng tài năng, bác đã vẽ nên bức tranh kiệt tác của mình - cũng chính là bức tranh cuối cùng để mang lại cho Giôn-xi niềm tin yêu vào cuộc sống. Cả hai con người, Xiu và Bơ-men là hình ảnh tượng trưng cho lòng nhân đạo cao cả, cho tình thương yêu con người.
Thông qua bức vẽ cuối cùng, gắn liền với sự hy sinh thầm lặng của Bơ-men, tác giả còn muốn nói tới một vấn đề nữa: mục đích của nghệ thuật. Suốt bốn mươi năm lao động nghệ thuật, bác Bơ-men luồn thất bại, chưa bao giò' ngòi bút của bác chạm tới tà áo. của nữ thần nghệ thuật. Tấm vải chờ đợi bức vẽ kiệt tác của bác, từ hai mươi lăm năm nay vẫn trống trơn ở góc buồng. Nhưng đến khi không định làm nghệ thuật, chỉ vì mục đích giành lại sự sống cho một người, bác đã hoàn thành bức tranh kiệt tác của mình trong một hoàn cảnh khắc nghiệt: đêm đông, gió lạnh, tuyết rơi, một mình với chiếc đèn bão trên một chiếc thang chênh vênh. Tác phẩm của bác tuy chỉ là một chiếc lá thường xuân bình thường nhưng lại trở nên bất tử vì nó hiện hình trong' sự sống của một con người (cô Xiu) và biết đâu, nó là sự sống của một tài năng.
Cốt truyện của Chiếc lá cuối cùng đơn giản. Câu chuyện sống được không chỉ vì ý nghĩa nhân bản sâu sắc của nó mà còn vì ngòi bút dựng truyện, khắc họa nhân vật đầy tài năng của tác giả. về mặt kết cấu, ông đã sử dụng thành công thủ pháp đảo lộn tình thế hai lần một cách đột ngột, bất ngờ để hấp dẫn người đọc. Lần thứ nhất là khi Giôn-xi đi đến trạng thái tuyệt vọng, buông xuôi mọi ý chí, phó mặc cho thần chết đưa lưỡi hái cắt đứt đời mình. Cô . đã tâm niệm một ý nghĩ tuyệt vọng "Trên cây thường xuân, khi nào chiếc lá cuối cùng rụng thì em cũng rà đi thôi. Em biết điều đó đã ba ngày nay rồi". Ba lần liền cô nhắc lại suy nghĩ này. Nghe lời khuyên của Xiu, Giôn-xi trả lời "Em đợi mãi ngán lắm rồi, em nghĩ mãi mệt lắm rồi. Em muốn buông trôi hết thảy và dong buồm xuôi dòng như một trong những chiếc lá mệt mỏi và tội nghiệp kia". Người đọc cảm thấy nghẹt thở tưởng như vô phương cứu chữa trước một con người không còn chút hy vọng nào vào cuộc sống. Nhưng kỳ diệu thay, chiếc lá cuối cùng lại không rụng. Nó còn đó mãi mãi như sự bất tử của cuộc đời. Giôn-xi lấy lại được lòng tin yêu vào cuộc sống. Cô bình phục dần.
Lần đảo lộn tình thế thứ hai tiếp liền sau khi Giôn-xi bình phục. Ở đoạn trên, ông già Bơ-men xuất hiện thoáng qua rồi mất hút, người đọc bị hấp dẫn bởi cuộc đấu tranh giành sự sống trong Giôn-xi cũng đã quên mất ông. Chính lúc ấy lời kể chuyện của Xiu làm cho cả Giôn-xi và người đọc sống lại một sự kiện bi tráng. Chiếc lá cuối cùng thật đã rụng. Còn lại mãi mãi trên tường là chiếc lá của tình thương yêu, là lòng yêu mến cuộc sống cháy bỏng của người họa sĩ già. Sự bất ngờ này đưa Bơ-men thành nhân vật quan trọng nhất thể hiện sâu đậm chủ đề của truyện.
Đọc truyện, em thấy cảm phục tình bạn của Xiu với Giôn-xi của bác Bơ-men. Em đâu ngờ đằng sau vẻ khắc khổ, thói nát rượu, Bơ-men lại có tấm lòng thương yêu con người mãnh liệt đến như vậy. Cụ dã tìm ra phương thuốc thần diệu đế’ thắp lên trong lòng Giôn-xi ngọn lửa yêu đời quyết giành lại cuộc sống với tử thần. Cụ đã chết nhưng em thấy cụ như còn đang sống. Đó là một vị thánh thần khoác bên ngoài dáng vẻ khắc khổ. Gấp trang sách lại, em mãi mãi nhớ tới bức thông điệp màu xanh kêu gọi sự thương yêu giữa con người với con người, kêu gọi nghệ thuật hướng về con người.