Bài văn tả lại những kỉ niệm về đồ vật cũ của em hay và ý nghĩa
Đề bài: Một hôm nào đấy, em thôi không mặc chiếc áo cũ của mình đến trường. Em hãy kể lại một vài kỉ niệm của em về chiếc áo ấy. Bài tham khảo Thế là hôm nay, em đành phải từ biệt chiếc áo sơ mi xanh thân thuộc. Vì lẽ nào em cũng không nhớ. Nhưng chỉ biết là hôm nay ...
Đề bài: Một hôm nào đấy, em thôi không mặc chiếc áo cũ của mình đến trường. Em hãy kể lại một vài kỉ niệm của em về chiếc áo ấy.
Bài tham khảo
Thế là hôm nay, em đành phải từ biệt chiếc áo sơ mi xanh thân thuộc. Vì lẽ nào em cũng không nhớ. Nhưng chỉ biết là hôm nay tổng kết năm học, em mặc bộ quần áo mới nhất để tới trường dự buổi lễ quan trọng ấy. Tuy vậy những kỉ niệm về tấm áo cũ vẫn còn in đậm trong tâm hồn em.
Tấm áo ấy không phải ai mua tặng và không phải do một thợ may khâu lành nghề nào may mà chính đôi bàn tay khéo léo của mẹ em đã may cho em. Mẹ cắt chiếc áo bộ đội của bố thành tấm áo nhỏ rồi thức thâu đêm khâu áo cho em. Một ngày kia áo được may xong. Em sung sướng mặc vào. Chà. Đẹp quá! Mẹ khéo tay thật! Tấm áo màu xanh lá cây có hai chiếc túi xinh xắn và cặp cầu vai vồng vồng. Em khoe với tất cả bạn bè. Ngày ngày tới lớp em khoác trên mình tấm áo thân yêu. Nhưng một điều nữa làm em quý nó gấp bội đó là hơi ấm của bố vẫn còn trong áo em, hơi ấm của người chiến sĩ. Vui sao mỗi sáng đến trường, em cùng áo và bọn Phương, Hằng đi trên con đường làng ẩm ướt hơi sương. Những con gió thổi nhè nhẹ làm tà áo bay lượn như nhắc nhở chúng em mau mau tới lớp. Nhìn áo lòng em vui phơi phới khi nghĩ tới người cha kính yêu dang cầm súng đánh giặc bảo vệ từng tấc đất biên cương Tổ quốc.
Một hôm, trời mưa rả rích, sân trường trơn, nước dọng lại từng vũng to như cái chảo. Khi mưa ngớt hạt, cái Hằng đã rủ em ra chơi đuổi bắt môi. Mải nhìn và chạy theo mối em quên bẵng những vũng nước đáng ghét kia. Bỗng “oạch, em ngã sõng soài, quần áo lấm lem bùn đất, các bạn phải ra đỡ em dậy. Hôm ấy em cứ tức cái Hằng mãi. Còn cái áo tuyệt đẹp kia, em phải giặt mỏi tay mà không sạch. Mẹ em giặt bao nhiêu là xà phòng mói sạch được mọi vết bùn. Em ân hận quá. Từ đấy em quý áo hơn, lúc nào em cũng gần gũi với áo như một dôi bạn thân thiết. Đêm nằm ngủ, em cởi áo ra và gấp lại. Sáng em mặc áo đi học. Nhưng em có tính bộp chộp và hay quên. Chả là hôm đó được 9 điểm văn. Em sung sướng hồ hởi, vừa đi vừa tung cặp lên cao. Quá tay chiếc cặp rơi bịch sang bờ bên kia. Em hơi lo, bỗng em nghĩ được một ý kiến, liền lấy que chọc một lỗ hổng chui sang lấy cặp. Lúc trở ra mặt mũi em bị xước, áo rách toạc một mảng. Lần này em về bị mẹ phê bình. May sao mẹ em tìm được mảnh vải giống màu, mẹ em cặm cụi vá lại. Chiếc áo bị vá làm em rất buồn. Tấm áo ấy em vẫn mặc dể nhớ ngày bố em lên chiến trường đánh giặc. Nhưng tiếc thay vì hay nghịch ngợm quá dáng nên áo em rách thêm, ngày càng phai màu, cũ vải. Em vẫn quý nó, vẫn mặc áo, vẫn gắn liền những kỉ niệm thời thơ ấu và vẫn gửi gắm tình thương của mình vào áo. Một ngày kia áo rách nhiều quá. Mẹ em không vá hét được và hôm nay tổng kết năm học, em đành phải từ biệt áo. Áo ơi! Mình vẫn quý bạn đó. Mình vẫn nhớ mãi sáng mùa đông rét buốt như kim châm, không nhờ bạn, mình không thể đến lớp học được đâu. Mình xin cảm ơn bạn nghe. Chính nhờ bạn, mình đi học đều đặn trong mỗi buổi sáng mùa đông nên bây giờ mình mới đạt kết quả to lớn trong buổi tổng kết năm nay.
Tấm áo của em “nghỉ hưu” như vậy đấy. Chỉ vì em nên áo chóng hỏng. Tấm áo mẹ may cho em đây là chiếc áo thứ mấy? Rút kinh nghiệm lần trước, em sẽ giữ gìn cẩn thận cho áo bền, áo đẹp lâu hơn. Em sẽ mặc áo ấm để tới lớp thật đều, học cho thật giỏi để đền đáp công ơn cha mẹ.
Chính cha em cũng như bao người chiến sĩ khác đã chiến đấu một mất một còn với giặc, cho em được học hành yên ổn dưới mái trường thân yêu. Còn mẹ em thì tận tụy từng mảnh vải để may thành những chiếc áo em mặc ấm qua mùa đông giá lạnh và những tấm áo xinh xắn ấy đã giúp em nhớ lại những kỉ niệm về đời mình.