Bài văn hay kể về quá trình vươn lên trong học tập
Đề bài: Em hãy kể lại những kỉ niệm buồn vui của mình trong quá trình vươn lên để trở thành học sinh giỏi Bài làm Hôm nay tôi vui sướng đứng trên sân khấu nhận phần thưởng. Thùy đứng bên cạnh quay sang mỉm cười, làm tôi bẽn lẽn nhớ lại ngày nào. Là một cậu con trai, tôi ...
Đề bài: Em hãy kể lại những kỉ niệm buồn vui của mình trong quá trình vươn lên để trở thành học sinh giỏi
Bài làm
Hôm nay tôi vui sướng đứng trên sân khấu nhận phần thưởng. Thùy đứng bên cạnh quay sang mỉm cười, làm tôi bẽn lẽn nhớ lại ngày nào.
Là một cậu con trai, tôi nghịch thì phải biết. Bố mẹ tôi thường được mời lên văn phòng để nghe thầy cô than phiền. Tất nhiên khi về nhà, tôi được một trận đòn, nhưng chứng nào tật ấy, vẫn không thay đổi. Vì ham chơi, năm nào tôi cũng thi lại, hoặc suýt ở lại lớp Bôn mặc dù ba mẹ kèm rất kĩ. Ngày đầu vào lớp Năm, ba mẹ khuyên tôi gắng học vì năm nay sẽ chuyển cấp. Sau tuần lễ đầu tiên học cô giáo mới, tôi vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Ngồi trong lớp, nếu không giật tóc bạn gái thì tôi cũng giấu dép, cắn viết của bạn trai. Cuối tuần, tay tôi đỏ au vì những vết thước kẻ cô phạt. Thấy không biến chuyển, cô xếp tôi ngồi ngay bàn nhì cạnh Thùy. Vì là lớp trưởng nên Thùy được cô giáo giao cho kèm tôi học, bạn trai nào nghịch phá Thùy ghi tên và kiểm điểm trước lớp. Bạn nào học yếu, Thùy đến tận nhà chỉ bảo. Khi cô xếp ngồi cạnh Thùy, tôi tức tối nhìn nó gằm gằm. Thùy không sợ, quay sang cười làm thân. Mấy ngày ngồi cạnh, tôi coi như không có nó. Tôi cứ
tiếp tục trêu tức bàn trên, nói chuyện với bàn dưới, thầy gọi trả bài, tôi không thuộc. Tệ hơn, tôi lấy phấn gạch chia chỗ ngồi làm ranh giới, lỡ tay Thùy qua vạch một tí, tôi lấy thước đẩy lại, thế mà nó không nói gì, chắc là sợ tôi. Sang ngày thứ năm, tôi đi học trễ, luống cuống tìm cây bút làm bài kiểm tra. Thấy tôi loay hoay, Thùy quay sang: “Quang lấy tạm bút của Thùy xài đi”. Tôi không nhìn, giật lấy chiếc bút hí hoáy viết, không để ý cái chau mày của nó. Giờ về, Thùy đợi tôi trước cổng trường nói gọn: “Hai giờ tôi đến nhà bạn, chúng ta cùng học nhóm! ” Nhếch mép cười tôi không đáp.
Liên tiếp ba ngày, tôi không thèm ở nhà chờ Thùy mà bỏ đi đá banh. Thế nhưng vào lớp nó không nói gì. Sang ngày thứ tư, Thùy đến sớm cầm chân tôi lại. Ngồi vào bàn, đầu óc tôi căng ra, Thùy giảng đi giảng lại mà tôi vẫn ngồi trơ. Nước mắt rơm rớm mi, Thùy vẫn tiếp tục chỉ vẽ cho đến khi tôi gật đầu hiểu mới chịu về. Hôm sau, thầy gọi tôi lên bảng. Cả lớp ngạc nhiên ồ lên khi thầy cho điểm 8. về chỗ ngồi, liếc nhìn tôi thấy Thùy mỉm cười, tự nhiên tôi lại thích học. Xoa nhẹ mặt bàn, vạch phấn biến mất từ lúc nào. Chiều đó, tôi tự ngồi vào bàn không cần Thùy nhắc. Lúc đầu tôi không tự mình giải bài nổi, hơi nản nhưng Thùy giúp tôi lấy lại căn bản để tôi tự làm. Dần dần mỗi đứa một đề, tôi và Thùy canh giờ thi đua xem ai nhanh. Bây giờ vào lớp, tôi xung phong lên bảng không một chút sự sệt. Ngoài ra, tôi cùng Thùy kèm theo một số bạn yếu, để kịp chuẩn bị cho kì thi cuối cấp năm nay.
Hôm nay dự lễ tổng kết, ba mẹ tôi và má Thùy cũng có mặt. Dưới hàng ghế, cô giáo đang nói chuyện gì đó có vẻ vui lắm. Bước xuống sân khấu, cả lớp ùa vây quanh làm tôi mắc cỡ muốn chui tọt xuống đất.