06/02/2018, 15:12

Bài học từ thầy

“ Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.” Đó là những câu thơ đã ghi dấu ấn sâu đậm trong đầu tôi hơn 4 năm về trước, cho đến khi tôi nghe lại nó từ Thầy. Là một đứa mê thơ, nói thành thật là mê thơ tình, từ ...

“ Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.”

 Đó là những câu thơ đã ghi dấu ấn sâu đậm trong đầu tôi hơn 4 năm về trước, cho đến khi tôi nghe lại nó từ Thầy. Là một đứa mê thơ, nói thành thật là mê thơ tình, từ trung học tôi đã tìm tòi lấy rất nhiều bài thơ về tình cảm gia đình, tình cảm thầy trò, tình cảm giữa con người và con người, bởi vì tôi cảm thấy đó quả là một thứ tình cảm thiêng liêng của con người mà tạo hóa đã ban tặng. Rồi sau đó, một lần tình cờ tôi đọc được bài thơ “Vội Vàng” của Xuân Diệu trong cuốn sách giáo khoa lớp 11 của chị tôi, tôi đã mê mẩn nó ngay từ lần đầu tiên và tôi đã đọc đi đọc lại nó suốt đêm, như tôi có thể thấy phần nào bản thân mình trong đó, cho đến lúc tôi gặp Thầy. Lần đầu tiên tôi gặp Thầy là năm tôi học lớp 11. Năm đó, Thầy đảm nhiệm giảng dạy môn Ngữ văn lớp tôi. Ngay từ lần đầu tiên bước vào lớp, Thầy đã để lại ấn tượng trong tôi rất sâu sắc. Dáng người nhỏ nhưng rắn rỏi của Thầy làm tôi rất thương và có chút gì đó khâm phục. Thầy đi dạy cũng rất đơn giản, một cặp xách cầm tay kiểu cũ, một bộ quần tây, áo sơ mi đã phai màu nhưng rất gọn gàng, tóc đen nhưng đâu đó cũng đã điểm màu bạc, hay tại bụi phấn rơi nhiều trên tóc Thầy? tôi cũng không biết nữa, trông Thầy rất giản dị và thanh cao. Tôi cảm thấy Thầy quả là một thầy giáo mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên được cho đến hết cuộc đời này. Thầy khác hẳn những giáo viên mà tôi đã được học. Khi học sinh đứng dậy chào Thầy, Thầy không đi thẳng lên bục giảng mà đứng trước học sinh cúi đầu chào đầy tôn trọng và khi ra về cũng vậy, Thầy chào chúng tôi bằng cả tấm lòng chân thành và ân cần của một giáo viên, tôi thật sự đã bị Thầy cuốn hút vì điều đó và nhận ra ngay rằng chính người thầy này sẽ cho tôi nhiều điều còn hơn cả những bài học, mà tôi cần phải học tập và kính trọng. Và rồi, tôi cũng được học bài thơ mà tôi yêu thích bấy lâu, từ Thầy. Bài thơ được đọc lên bằng giọng Thái Bình đã pha chút miền Trung của Thầy, nghe rất hay.

                                    Của ong bướm, này đây tuần tháng mật;

                                    Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

                                    Này đây lá của cành tơ phơ phất;

                                    Của yến anh này đây khúc tình si;

                                    …

Cứ như vậy bài thơ từ từ đi vào tâm hồn của tôi bởi giọng đọc truyền cảm đó, nó làm tôi say mê, nghe xong người tôi tràn đây hứng thú, cứ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn. Tôi nhớ tôi đã bị thằng bạn ngồi cùng mắng rằng tôi điên vì tôi mơ mộng. Ngày đó, cũng có một kỉ niệm nho nhỏ, với Thầy. Thầy đọc xong và hỏi chúng tôi rằng ai có thể đọc thuộc bài thơ này, Thầy sẽ tặng cho người đó điểm mười. Thấy trúng tủ, tôi đắn đo 0,1 giây, sau đó mạnh dạn giơ tay, đọc ro ro bài thơ yêu thích và tôi là đứa duy nhất nhận lấy phần thưởng đó của Thầy, Thầy còn khen tôi có giọng đọc hay nữa chứ. Cảm giác khi nghe thấy điều đó từ Thầy làm cho tôi tưởng chừng như mình đang trên mây, thật sự rất vui và hạnh phúc xen đâu đó là sự nể phục Thầy. Tôi vui và tự hào về tôi rất nhiều vì lòng yêu bài thơ trong lần tình cờ đó mà tôi đã ghi được ấn tượng trong Thầy. Tôi nhận thấy rằng khi chúng ta học bất cứ một môn học nào đó bằng cả lòng đam mê và trái tim thì sẽ thu được nhiều bài học vô cùng quý giá.

Thầy bắt đầu giảng bài thơ đó, bài thơ nói về sự vội vàng của Xuân Diệu, vội vàng của tuổi trẻ, của xuân xanh và cả của cuộc đời. Cuộc đời là một khối xoay vần kì diệu, nó không ngừng liên tục biến đổi, Thầy đã làm cho tôi thấy rằng cuộc đời chỉ là những giây phút ngắn ngủi, ý nghĩa của cuộc sống vô cùng tuyệt diệu, nếu chúng ta cứ mãi sống bằng thái độ thờ ơ, nhàm chán chẳng khác nào chúng ta ngồi tận hưởng cuộc sống vô nghĩa và chờ đợi cái chết im lặng đến đáng sợ, vậy thì tại sao chúng ta không nhanh chân lên, không vội vàng lên, không sống bằng cả con tim còn đang phập phồng trong lồng ngực, không sống trọn một ngày ý nghĩa, để phấn đấu cho những công việc đã làm, đang làm và sẽ làm bằng một kết quả tốt nhất. Tôi tràn ngập suy tư trong bài giảng của Thầy, rất xúc động, tôi thấy rằng Thầy đã truyền đạt ý nghĩa bài thơ này cho chúng tôi bằng cả tấm lòng và lòng nhiệt huyết của một giáo viên lâu năm, tôi nghĩ có lẽ Thầy cũng cảm thấy tiếc nuối tuổi xuân của mình khi dạy bài thơ này.

                                    Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,

                                    Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

                                    Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. …

Những câu thơ đầy ý nghĩa đã thêm một lần nữa thấm đẫm trong tiềm thức trong tôi, trong trái tim của tôi. Tôi cảm thấy mình phải nhanh lên thôi, vội vàng lên thôi vì ngày cũng sẽ tàn, mặt trời cũng sẽ lặn, mùa xuân cũng sẽ qua và cái tuổi thanh xuân này cũng sẽ trôi đi. Bài học vỡ lòng về cuộc đời đầu tiên mà tôi được học chính là từ Thầy, từ bài thơ đó. Cho đến bây giờ khi tôi đã là sinh viên năm 2, khi tôi viết lại những dòng này, cảm xúc chân thật của ngày hôm đó cũng vội vàng ùa về. Tôi rất biết ơn Thầy, người thầy nói giọng Thái Bình ấm áp, người thầy nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi, người đã cho cô bé 16 tuổi năm đó hiểu được phần nào ý nghĩa của cuộc sống, và cả sự có mặt của tôi trong đời này, không chỉ vội vàng của Xuân Diệu mà còn là vội vàng của riêng tôi.

Giờ đây, nhân kỷ niệm 15 năm thành lập trường, tôi viết bài cảm nhận này để nhớ về trường, nhớ về Thầy, để gửi tặng Thầy những cảm xúc bất chợt mà sâu lắng trong tôi, tôi cũng muốn gửi gắm lời tri ân sâu sắc đến tất cả thầy cô đang giảng dạy trong trường cũng như gửi lời biết ơn đến Thầy, và có một câu tôi luôn muốn nói với Thầy rằng: “Thầy ơi! Thầy rất cừ”. Người thầy đáng kính của lòng em!

Kính tặng thầy Phạm Văn Lợi. Chúc thầy sức khỏe và công tác tốt!

Nguyễn Thị Bảo Hà

0