01/03/2018, 17:11

1001 bài thơ mùa Đông với tình ca lãng mạn, cô đơn & nỗi nhớ

(iini.net) Sau tổng hợp , iini.net xin tiếp tục với những bài nhiều tâm trạng & cảm xúc. Đó có thể là những tình ca mùa đông lãng mạn, cũng có thể là những bài thơ tâm trạng cô đơn, nỗi nhớ người yêu trong không khí lạnh lẽo của mùa đông. Thơ tình mùa đông (ảnh: internet) BÀI ...

(iini.net) Sau tổng hợp , iini.net xin tiếp tục với những bài nhiều tâm trạng & cảm xúc. Đó có thể là những tình ca mùa đông lãng mạn, cũng có thể là những bài thơ tâm trạng cô đơn, nỗi nhớ người yêu trong không khí lạnh lẽo của mùa đông.

Thơ mùa Đông
Thơ tình mùa đông (ảnh: internet)

BÀI THƠ: MÙA ĐÔNG VỀ
Thơ: Thu Hương
Mùa đông đến ngoài kia trời lạnh giá
Heo may về se sẽ nẻ bàn tay
Cây bàng kia lại một mùa đỏ lá
Hun hút buồn trong giá lạnh hao gầy!

Trời thật buồn! Ôi giá lạnh tràn mây
Tình yêu ơi! Hãy vượt qua dông tố
Thu qua rồi bồi hồi bao nỗi nhớ
Chút hanh hao man mác chờ ngày mai!

Chênh chao hơn lạnh giá cõi ta bà
Cùng giá rét gầm gào và buốt giá
Đành vậy thôi cây mọc chồi trên đá
Một nỗi niềm vơi giá lạnh ngàn xa!

Tình yêu hỡi, vượt qua rồi lạnh giá
Càng yêu hơn, càng nắm chặt bàn tay
Ôi yêu quá, bàng kia màu đỏ lá
Đi bên nhau, với nhựa sống tràn đầy!





BÀI THƠ: LẮNG NGHE MÙA ĐÔNG VỀ
Thơ: Sinh Hoàng
Hơi sương lạnh về bao trùm khắp nẻo
Mới giá buốt đã vội qua
Bàn tay gầy đút vào túi xuýt xoa
Cây trút lá gió về rơi lả tả

Có gì vui mà đông về hối hả
Năm qua nhanh tóc đã bạc thêm nhiều
Gối đã chồn từng bước nhỏ liêu xiêu
Tựa vào nhau bao điều anh muốn nói

Em yêu ơi có bao giờ em hỏi
Ta đã đi cùng bao đoạn đường trần
Mỗi lần đông nghe lòng lại bâng khuâng
Những cánh lá rụng dần trong chiều vắng

Sưởi ấm nhau bằng đôi lòng kề cận
Kể nhau nghe những kỷ niệm năm nào
Thuở mắt biếc trao nhau lời tha thiết
Xuân bao lần tô đậm nét xinh sao

Mỗi lần đông trong cái rét như bào
Anh nhìn em ,cùng nhìn vào khoảng lặng
Chiều thật chậm không gian như trầm lắng
Tựa vào nhau nghe lằng lặng mùa đông.


BÀI THƠ: TẢN MẠN ĐÔNG
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Ta hứng chút Đông về giễu cợt
Phủ đời bảng lãng một màu tro
Tia nắng bình minh rơi yếu ớt
Sang mùa trời đất... cứ so đo

Giận dỗi điều gì sao không nói!?
Đỏng đảnh nắng mưa thấm mệt đời
Đã biết vô thường đâu thể vội
Nên đành hứng chịu lắm chơi vơi

Ta ngắm dòng đời đang xuôi ngược
Thấy những phù hư một kiếp người
Ảo vọng giật giành bao mất - được
Ngại ngần sợ lạc giữa dòng trôi

Câu thơ lắng đọng tình viên miễn
Trao gởi cho đời những khúc mơ
Để mỗi ngày qua ươm thánh thiện
Ngọt ngào như một khúc ầu ơ !

Nhấm chút cafe chào ngày mới
Ngọt đắng quyện hòa thật vấn vương
Con tim rung cảm lòng phơi phới
Thấy đời rạng rỡ nét diệu hương.

Thơ mùa đông buồn
Thơ mùa đông hay (ảnh: internet)

BÀI THƠ: THAO THỨC ĐẦU ĐÔNG
Chưa rõ tác giả
Đêm đầu đông em khó ngủ làm sao
Chỉ nghe ngoài kia ào ào gió thổi
Thu vàng ơi sao mà thu nóng vội
Chưa kịp duyên nồng đã gọi đông sang

Đêm đầu đông mà ta cứ ngỡ ngàng
Như sắc thu vẫn còn vương đâu đó
Xào xạc lá rơi trong từng ngọn gió
Trăn trở bao điều biết tỏ cùng ai

Thức trắng thâu đêm mới thấy đêm dài
Khi đơn lạnh mới thấy lòng trống trải
Niềm hy vọng vẫn nơi nào xa ngái
Biết bao giờ trở lại nữa thu ơi

Đêm đầu đông cứ giằng xé trong tôi
Cứ khắc khoải để rồi thương và nhớ
Phút giao mùa ôi kẻ đi người ở
Để con tim thêm nức nở... Đông về !

BÀI THƠ: ĐI TÌM MÙA ĐÔNG
Thơ: Sinh Hoàng
Đi tìm mùa đông giữa lạnh lùng!
Tìm trong giá buốt ngập không trung
Tìm trong chiếc lá khô vụn vỡ
Tìm giữa trời mây xám mịt mùng

Tôi mãi đi tìm dấu mùa đông
Chim di mõi cánh bạt phiêu bồng
Gió mùa đông bắc về hoang lạnh
Chiều buồn sương khói tỏa trên sông

Tìm dấu mùa đông cánh buồm xa
Ẩn hiện trong sương trắng nhạt nhòa
Ngược nước con thuyền xa bến lạnh
Một dòng sông chia mấy ngã ba

Bao giờ trở lại được mùa đông
Nâng nhẹ tay ai sưỡi bếp hồng
Chăn đôi ấp ủ nồng hơi ấm
Đêm dài xua giá lạnh phòng không

Thôi đã xa rồi, xa mùa đông!
Người ấy phương trời có lạnh không?!
Nơi đây cả bốn mùa hoang lạnh
Chẳng phải mùa đông cũng lạnh lùng.

BÀI THƠ: ĐÔNG BÂNG KHUÂNG
Thơ: Sinh Hoàng
Vần thơ tôi viết một chiều đông
Giá buốt vào thơ, chữ lạnh lùng
Từng giọt thơ rơi thành băng giá
Rụng vào hồn lạnh đến mênh mông

Vần thơ tôi gửi một người đi
Đã mấy lần đông biệt kinh kỳ
Người đi vào chốn xa xăm ấy
Còn nhớ hay chăng, nghĩ ngợi gì?!

Bâng khuâng cánh lá rụng ngoài sân
Có phải tình yêu tắt nguội dần?
Nên người chẳng quay về chốn cũ
Để mỗi lần đông mỗi bâng khuâng!





THƠ MÙA ĐÔNG: TÌNH NHỚ
Thơ: Lê Tấn An
Đông lạnh lắm em ơi biết đuợc
Đông phủ đầu bước ngược nhớ thương
Đông qua gió thổi vấn vương
Đông sang thu đã chia đường bước đi

Đông gợi lại những gì âu yếm
Đông củng làm kỷ niệm chứa chan
Đông nay buốt giá phai tàn
Đông đầy nỗi nhớ chẳng than một lời

Đông tuyết phủ bên đời lặng mất
Đông đến rồi ngơ ngất em đâu
Đông này buồn lắm lo âu
Đông về ấp ủ cuối đầu khóc thay

Đông nhớ mãi đắng cay ngày đó
Đông sấp tàn em có hay không
Đông buồn rớt lệ mênh mong
Đông nhanh rẻ lối cho lòng ấm êm

Đông lẳng lặng bên thềm say đắm
Đông thời gian gặm nhắm hao gầy
Đông lay thổi tuyết rơi đầy
Đông xa hối hả phất bay trông lành

Đông trống vắng lòng anh vẫn đợi
Đông ở đây ngày mới càng lâu
Đông mang mưa gió buồn rầu
Đông còn động lại một câu tình đời

Đông buốt lạnh rớt rơi giọt nắng
Đông nhớ ai ngày vắng đơn côi
Đông ơi thu đã đi rồi
Đông nhanh kịp bước có đôi kiếm tìm

Đông mùa tới lặng chìm mơ ước
Đông chẳng còn cất bước đi mau
Đông đầy hạnh phúc ngày sau
Đông không còn lạnh muôn màu sắc hương.

BÀI THƠ: MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Nhật
Xin đừng thổi nữa gió đông ơi
Lạnh lắm tim tôi lạnh lắm rồi
Chốn ấy người em đừng buốt giá
Bao nhiêu lạnh lẽo cứ về ta

Những bông tuyết gửi gió bay xa
Trong trắng trinh nguyên quá nõn nà
Ngả ngớn như tình em gái nhỏ
Để hồn ta chợt thoáng âu lo

Nhìn Phượng trơ cành thấy đắn đo
Muốn gửi về ai tiếng dặn dò
Đừng ra gió rét hoa tan rã
Rồi để lòng ai thấy xót xa

Tình buồn thắc thỏm lúc mưa qua
Bên ấy lệ em có nhạt nhòa
Chốn cũ tìm gương ôm lấy bóng
Để đời vằng vặc một mùa đông !

Thơ đêm mùa đông
Thơ đêm mùa đông (ảnh: internet)

BÀI THƠ: SẦU ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Dũng
Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về
Muôn trùng cách biệt chốn sơn khê
Đường xưa vẫn đó vang lời hẹn
Phố cũ còn đây vọng tiếng thề
Lặng lẽ hoài thương bao mộng ảo
Âm thầm mãi tiếc những cơn mê
Trời dâng tím ngập sầu muôn lối
Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về.
THƠ MÙA ĐÔNG: GỬI NGƯỜI MIỀN BẮC
Thơ: Nguyễn Mây
Đông nay đã cũng vừa về tới
Em vội vàng gom sợi nắng yêu
Biết là chẳng được bao nhiêu
Làm vơi giá lạnh ít nhiều mà thôi

Gửi nơi ấy một trời nắng đỏ
Anh hãy ra đầu ngõ nhận quà
Của cô em gái ở xa
Gửi về miền bắc để mà sưởi đông

Cho em gái má hồng thêm thắm
Các bạn trai vui ấm trong lòng
Chút tình mây gửi nhận không?
Bấy lâu em đã cất công để dành

Xin gửi đến các anh các chị
Mong mọi người đừng nghĩ ngợi nha
Bạn bè bằng hữu gần xa
Miền nam miền bắc một nha sẻ chia. !!!





BÀI THƠ: GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Thơ: Hảo Trần
Đêm đông về gió vi vút ngoài hiên
Mang hơi rét lòng người thêm lạnh giá
Mơ về nơi khoảng trời xanh yên ả
Chợt thấy mình lặng lẽ đến cô đơn

Mùa đông về con đường thấy dài hơn
Hàng cây thu mình ủ chồi non tươi mới
Chờ đông tàn nẩy lộc vồng xuân đợi
Em chơi vơi khao khát giữa dòng đời

Đêm buồn mơ em thầm gọi người ơi
Một vòng tay ôm...nồng nàn hơi thở
Bờ môi khát chạm nụ hồng hé nở
Em chìm vào giấc mộng mỵ đắm say

Thời gian trôi đêm mùa đông ai hay
Nỗi buồn len vào trái tim em mãi
Mơ bờ vai em dựa vào vững chãi
Ngọn lửa hồng sưởi ấm kẻ đơn côi

Em mơ thầm về nơi ấy xa xôi
Nơi mùa đông không bao giờ lạnh giá
Nơi có anh cuộc đời bình yên lạ
Giấc mơ nào em có được đêm đông.


BÀI THƠ: ĐÔNG NÀO CHO EM
Thơ: Nguyễn Mây
Thế là đông cũng đã sang
Hàng cây xơ xác lá vàng hết rơi
Nắng hồng thôi hết lả lơi
Đông về lạnh giá tim côi lại buồn.

Đâu còn thấy cảnh hoàng hôn
Bên nhau say đắm nụ hôn ngọt ngào.
Về đêm trời thiếu ánh sao
Vầng trăng ẩn khuất lẩn vào màn sương.

Đông về phố nhỏ thê lương
Bàn chân lạc bước cuối đường chơi vơi.
Mùa đông lạnh lắm người ơi!
Muốn tìm hơi ấm nơi người mình yêu!!!!!

Thơ tình buồn mùa đông
Thơ mùa đông tổng hợp (ảnh: internet)

BÀI THƠ: CHÚT LẠNH MÙA ĐÔNG GỬI CHO ANH
Thơ: Thúy Hải Nguyễn
Một mình em với những ngày dài thương nhớ
Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai
Lạnh thấu tim...chợt giọt lệ lăn dài
Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố ?

Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ
Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng
Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm
Người con gái...riêng mang tình xa vắng

Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng ?
Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương
Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường
Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi

Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi
Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh
Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành
Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.

THƠ MÙA ĐÔNG: GỬI ANH CHÚT NẮNG SÀI GÒN
Thơ: Nguyễn Mây
Sài gòn nắng đẹp làm sao
Thương anh nơi ấy đang vào mùa đông
Ở quê có lạnh lắm không?
Để em gom chút nắng hồng gửi ra!

Gọi là một chút làm quà
Mong anh sưởi ấm cho qua đông này
Anh ơi! Em ở nơi đây
Lung linh sắc nắng rơi đầy vai em!

Cuối thu lá rụng bậc thềm
Bàn chân em bước nghe êm gót hài
Thương anh sương phủ bờ vai
Vui lên anh nhé một mai nắng về!

Xua đi cái lạnh tái tê
Nắng hồng em gửi sẽ về nhanh thôi
Chúng mình xa cách hai nơi
Hãy luôn gửi trọn nụ cười cho nhau!

Tình ta sẽ chẳng phai màu
Duyên mình thắm mãi đậm sâu trong lòng
Yêu anh em gửi nắng hồng
Xua vơi lạnh giá khi đông tràn về!!





BÀI THƠ: ĐÊM MÙA ĐÔNG

Thơ: Thanh Trần
Chút lạnh về đã ghé đến nơi em
Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ
Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió
Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về

Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê
Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố
Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ
Như có em đang về cuối con đường

Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương
Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá
Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã
Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông

Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng
Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy
Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy
Le lói ánh đèn ...bên cửa sổ nhà ai.

BÀI THƠ: NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Mây
Phố buồn vắng bước chân anh
Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn.
Đêm về lệ đẫm mi tuôn
Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.

Con đường rực rỡ sắc hoa
Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình.
Đông về nhạt ánh bình minh
Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!

Anh đi phố nhỏ mưa bay
Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi.
Môi em cũng vắng nụ cười
Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.

Môi hồng giờ cũng nhạt hơn
Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa.
Thu đi trời chuyển giao mùa
Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.

Bầu trời lạc mất vì sao
Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu!
Thôi thì hẹn để kiếp sau
Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!

ảnh cô gái mùa đông
Cô gái mùa đông (ảnh: internet)

BÀI THƠ: RU GIỮA MÙA ĐÔNG
Thơ: Hồng Hoa
Cây đứng rũ bởi phủ vây tuyết trắng
Lời hẹn xưa còn văng vẵng đâu đây
Đã bao năm vẫn ngây ngất tràn đầy
Ôm thương nhớ...như tình cây với đất.

Em đếm bước giữa dòng đời tất bật
Biết ngày mai tình được mất hay còn
Ngóng anh về đưa đón...mãi héo hon
Đành thờ thẩn...nhìn lối mòn than thở.

Anh về viết...dòng thơ tình...dang dỡ
Lắm ngọt ngào nên chữ nợ còn vương
Dù đi xa mấy hướng vẫn chung đường
Lòng cất giữ mãi yêu thương trọn kiếp.

Về bên nhau...lúc tuyết chưa tan kịp
Ru ngọt ngào ngủ thiếp dưới trời Đông
Cho hương yêu đốt nóng lại loan phòng
Mà mình bỏ nằm không bao năm tháng.

BÀI THƠ: MÙA ĐÔNG BÊN NHAU
Thơ: Hồng Hoa
Năm tháng qua mình trôi xa biền biệt
Nhớ thương nhiều tha thiết lắm tình ơi
Nợ duyên xưa đứng gởi giữa cuộc đời
Nên Đông xuống ôm chơi vơi đôi ngả.

Gió cuốn anh về phương xa...xa quá
Ngẩn ngơ chờ em điếng cả buồng tim
Hoàng hôn buông mây phủ tím im lìm
Em lạc lỏng như đôi chim mất hướng.

Khi đã xa mới thấy thương xác phượng
Kỷ niệm Hè thêm vướng mãi lòng nhau
Tiêng yêu xưa luôn sâu sắc đượm màu
Anh đừng để thương đau em gánh chịu.

Dù giông bão mình níu tay chẳng thiếu
Gió lặng rồi mới thấu hiểu nghĩa thương
Cùng nhau vui bay lượn khắp nẻo đường
Gom nhặt hết dư hương...ôm hạnh phúc.





BÀI THƠ: NỖI NHỚ CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Hồng Hoa
Nhìn mây bay mà lòng nghe se thắt
Năm tháng dài em níu chặt vòng tay
Tim nóng như ai đốt cháy từng ngày
Rồi chờ đợi quắt quay...trong hơi thở.

Em đã đứng thẩn thờ...nghe tim vỡ
Lòng quặn đau bởi nỗi nhớ xói mòn
Mắt âm thầm ngồi đón đã héo hon
Anh có biết...vẫn còn em ngóng đợi.

Bao chiếc lá...đang thay đời đổi mới
Nhưng tàn cây hoa chùm gởi còn đưa
Ngày anh đi...Đông cũng vội vào mùa
Tuyết thay tuyết...mà anh chưa trở lại.

Tình yêu ấy có phải chăng ngang trái
Dỡ dang thương...nên tê tái ngập hồn
Em chạnh lòng...rồi chôn dấu nụ hôn
Mà ký ức...như sóng cồn...giông bão!

BÀI THƠ: TÌNH KHÚC MÙA ĐÔNG

Thơ: Phú Sĩ
Mưa đông lạnh từng cơn buốt giá
Khúc giao mùa trở dạ xót xa
Nắng còn sưởi ấm màu hoa
Khẳng khiu cành mỏng la đà lối quen

Phố đêm về ngọn đèn hắt bóng
Người lang thang má đọng màn sương
Mưu sinh vội vã đêm trường
Ai chăn gối ấm kẻ đường tha phương...

Chốn vũ trường du dương điệu nhạc
Góc phố buồn chim vạc kêu sầu
Đông về chẳng rắc hạt ngâu
Sao gieo tình khúc dãi dầu chứa chan

Vọng chiều trôi mây ngàn thơ thẩn
Đêm trăng buồn thao thức bâng khuâng
Lãng du có thấu tình gần
Mãi đời phiêu bạc hồng trần đắng cay

Nửa đời người đổi thay thay đổi
Giữa mùa đông ai vội buông lòng
Lặng buồn một kiếp long đong
Gom từng chiếc lá nối dòng thời gian

Tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại
Tiếng kinh cầu khắc khoải màn đêm
Tình như lá rớt bên thềm
Kẻ quên người lãng nỗi niềm cùng ai

Kỷ niệm cũ phôi phai ngày tháng
Khúc tình đông nỗi lặng bạc tình
Heo may nhắn gửi bình minh
Mùa đông tình khúc chúng mình dở dang...

BÀI THƠ: KHOẢNG LẶNG MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyên Dũ
Giã biệt nhau rồi có phải không
Sao lòng trống vắng đến mênh mông
Liêu xiêu phố cũ mình tôi đợi
Rớt giọt xoe tròn buổi chớm đông

Người đã đi rồi có phải không
Bàn tay vụng dại chấp nơi lòng
Rưng rưng tôi khóc tình đen bạc
Dấu kẻ qua đường kẻo họ trông

Phố cũ thân quen giờ họ phá
Đường xưa xây lại chốn phồn hoa
Chỉ còn khoảng lặng lê từng bước
Là gót chân buồn tôi đã qua

Chiều nay se lạnh chắc đầu đông
Chợt nhớ người xưa ấm cõi lòng
Một thời vụng dại con đường cũ
Chợt nhớ tay mình...khoảng lặng không!!!

BÀI THƠ: MỘT GÓC MÙA ĐÔNG
Thơ: Phú Sĩ
Mùa đông hỡi! Anh phương trời có lạnh
Mảnh đời côi nơi xa xứ mong manh
Ở phương này em mong sợi nắng lành
Sưởi nồng ấm nơi tình anh phương ấy…

Anh có biết khi mặt trời thức dậy
Ánh bình minh xua đêm tối vần xoay
Dẫu dòng đời bao nhiêu cảnh đổi thay
Tia nắng dịu sẽ cùng anh ấm mãi...

Nơi phương ấy dẫu đông về tê tái
Góc phố buồn dẫu dãi một trời đêm
Đời vẫn ru trong khúc hát êm đềm
Trong tiếng gió có tình em mãi đợi

Gió có thổi cơn mưa chiều rơi vội
Gánh đời anh còn trả mãi chưa thôi
Tóc bạc màu...theo năm tháng dần trôi
Ngọn lửa tàn...giữa sóng đời chìm nổi…





BÀI THƠ: CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Trang Kiệt
Ta đi giữa trời đông buốt giá
Cơn mưa chiều vội vã từng cơn
Nghe như lệ đổ oán hờn
Sao người vội bỏ sắt son câu thề

Trên lối nhỏ ta về một bóng
Tìm hương nồng khát vọng ngày xưa
Lòng nghe giá buốt sao vừa
Tình ta thuở ấy bao mùa thắm xanh...

Mà nay bỗng tan thành mây khói
Người quay lưng bước vội bên ai
Nẻo tình giờ cũng chia hai
Để ta sầu nhớ ... chốn này lạnh căm

Chiều cất bước âm thầm trên phố
Tìm chút hương vụn vỡ người trao
Mà nghe dạ bỗng nghẹn ngào
Câu ân tình đã tan vào hư vô.

BÀI THƠ: ANH SỢ MÙA ĐÔNG
Thơ: Đặng Minh Mai
Anh sợ lắm mùa đông về trước ngõ
Chẳng có em ngăn cơn gió buốt lòng
Hàng cây buồn cứ thấp thỏm chờ mong
Tia nắng ấm về trong ngày đông giá

Chiều Hồ Tây gió đông về lạnh quá
Đường Thanh Niên vội vã bước chân người
Đôi gái trai tay quyện chặt chẳng rời
Anh giá lạnh tim chơi vơi nỗi nhớ

Hàng cây bàng lá đỏ màu rực rỡ
Khẽ run lên than thở lạnh quá chừng!
Anh nhớ em đôi mắt bỗng lệ rưng
Về em nhé! Thôi đừng xa anh nữa

Anh sợ lắm mùa đông về gõ cửa
Nỗi cô đơn giằng xé giữa cuộc đời
Buốt tâm hồn, lạnh chiếc bóng đơn côi
Anh sợ lắm khi trời đông giăng lối.


BÀI THƠ: CHIA TAY MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Quang Minh
Xa nhau rồi, ôi mùa đông cô quạnh
Hai phương trời vương tuyết lạnh chia đôi
Em nơi xa có nghe hạt mưa rơi?
Thấu tim anh như những lời băng giá.

Buốt lạnh này anh nghe sao thật lạ
Bởi tình em đang vội vã ra đi
Để mình anh ôm cả mối tình si
Tự hỏi sao, ta nợ gì kiếp trước.

Anh yêu em và những gì có được
Là mối tình ôm mộng ước đắm say
Lời yêu xưa hò hẹn vẫn còn đây
Mà một ngày đã thành mây theo gió.

Mùa đông kia! Vì sao trôi chậm quá
Trái tim sầu lạnh giá đã hoá băng
Nắng xuân ơi, nàng đến với ta chăng?
Luôn chờ trông... Bởi ta hằng mong đợi.

Đông đã qua, xa mối tình diệu vợi
Chờ một ngày cho nắng mới xuân sang.

BÀI THƠ: NỖI LÒNG CUỐI ĐÔNG
Thơ: Nhật Minh
Ngày hôm nay sao lại kì quá vậy
Cứ ra vào trong người thấy chênh chao
Chắc em yêu hiện đang ở phương nao
Hay nhắc đến mỗi khi vào dịp Tết.

Em có biết lòng anh cũng da diết
Nhớ thương em chẳng biết lấy gì so
Đại dương kia còn dùng máy để đo
Còn nỗi nhớ chỉ có trời mới biết.

Anh thương em phải cô đơn thòi thiệt
Không có anh biết chia sẻ cùng ai
Bao nặng nhẹ mình em gánh trên vai
Về đến nhà nỗi u hoài trỗi dậy.

Quỳ hai gối chắp đôi tay con lạy
Xin trời cao hãy thương lấy chúng con
Cho chúng con được hạnh phúc vẹn tròn
Luôn bên nhau để không còn xa cách !

BÀI THƠ: TÌNH ĐÔNG
Thơ: Hằng Ngô
Em đã biết mùa thu đi vội vã
Để tình đông băng giá ánh thu tàn
Đã bao lần thu đi mà hối tiếc
Em lo rằng anh giá lạnh vào đông

Em đã biết vì sao thu còn ngóng
Để âu sầu lạnh cóng ái yêu xưa
Thu ra đi sợ tình khúc phân hai
Nên vội vã đem em gần gối mộng

Em đã biết yêu anh tình vô vọng
Nắng nhạt dần khi đông trước thềm mơn
Để chơi vơi thu ghen ghét tủi hờn
Đông chầm chậm cho thu còn nuối tiếc

Em đã biết thu còn vương mắt biếc
Dù gió đang hướng Bắc dẫn đông về
Nhớ chăng thu dạ khúc lỡ câu thề
Đông lạnh giá .... thu buồn đau nghèn nghẹn !

Em đã biết trăng vàng thu ước hẹn
Đến mùa sau tặng một chút tình nồng
Dẫu cách xa trái đất quá nửa vòng
Tình nhung nhớ ấm nồng thu gọi mãi

Em đã biết tình đông là dấu ải
Để lu mờ tháng rũ hết đam mê
TÌNH ĐÔNG ơi ! Thu trọn kiếp đợi chờ
Ôm bến mộng đông chờ ngoài song cửa.
Còn cập nhật...
0